Hơn một năm nay, có quá nhiều chuyện xảy ra làm cho Thẩm Hạ Lan không dám xem thường, lại không dám bởi vì sự ích kỷ của bản thân cùng với thứ được gọi là lương thiện làm liên lụy tới bọn nhỏ, cho nên cô hết sức cẩn thận.
“Điều tra xem là ai đột nhập vào trong nhà Lam Thần, xung quanh đều là người của chúng ta, làm sao lại có người khác trà trộn vào, thiếu chút nữa còn có thể đâm chết người thành công?”
Sự lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan làm Phi có chút thấp thỏm.
“Tôi đã điều tra rồi, đối phương không đi vào từ chỗ của chúng tôi, mà là đi vào từ căn nhà kế bên nhà đội trưởng Lam. Ban đầu, giáo sư Phương làm thí nghiệm ở đây, vì để cho tiện nên sân sau được mở cửa.
Chúng tôi không biết chuyện này, sau khi xảy ra chuyện thì chúng tôi mới đi hỏi đội trưởng Lam rồi mới biết được, vì cửa sau bị che cho nên chúng tôi nhất thời sơ sót.”
Nghe thấy Phi nói như vậy, lông mày của Thẩm Hạ Lan cau chặt lại.
“Một chuyện bí mật như thế, làm sao có người biết được chứ, kế bên nhà Lam Thần là ai?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan càng thêm lạnh lùng.
Phi cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra ở trên đầu.
Bắt đầu từ khi nào mà mợ chủ lại khiến cho người ta phải sợ hãi giống như Diệp tổng vậy chứ?
Phi vươn tay lau mồ hôi ở trên mặt, thấp giọng nói: “Mợ chủ, tôi đã điều tra rồi, kế bên là nhà của nhà họ Triển, nói là hơn một tháng trước có họ hàng đến ở nhờ, có mối quan hệ rất tốt với bà Phương, không ngờ tới là ngày hôm nay lại đâm Tiêu Nguyệt bị thương, đồng thời còn tự sát.”
“Cho nên mới nói, bà Phương nói cho người khác biết rằng nhà mình còn có cửa sau, cũng là bà Phương nói cho tên sát thủ kia tôi sắp xếp Tiêu Nguyệt qua đó ở à?”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan vô cùng sắc bén.
Phi cũng nắm bắt được.
“Mợ chủ, là tôi sơ sót.”
“Cậu sơ sót? Phi, cậu có biết cậu sơ sót như vậy có thể làm chết người không hả!”
Vốn dĩ Thẩm Hạ Lan không muốn phải tức giận như vậy, nhưng mà không biết tại sao cảm xúc trong lòng của cô lại không thể kiềm chế.
Mặc dù là cô có hơi chán ghét Tiêu Nguyệt, nhưng mà dù sao thì cũng là người thân của mẹ mình, là cô con gái duy nhất vẫn còn sống của ông ngoại.
Cho dù Tiêu Nguyệt làm sai chuyện gì đó, muốn đánh muốn phạt gì phải để cô và ông ngoại ra tay mới đúng, mà không phải là gϊếŧ Tiêu Nguyệt, thiếu chút nữa gặp phải chuyện mất mạng trong căn phòng có sự bảo vệ của mình.
Đương nhiên Phi cũng có thể nghe ra được cơn giận của Thẩm Hạ Lan, mồ hôi lạnh không khỏi rơi ròng ròng.
“Tôi đồng ý chấp nhận trừng phạt.”
“Trừng phạt thì khỏi phải bàn, cái tôi muốn là kết quả, là sự thật. Lần sau không thể xuất hiện bất cứ một sai sót nào nữa, cậu biết là Ân Tuấn giao tính mạng người nhà của anh ấy cho cậu, xem cậu như là anh em của mình, Phi.”
Lời nói này làm Phi cảm thấy có lỗi.
Anh ta thừa nhận là do anh ta lười biếng.
Vốn dĩ cho rằng ở trong nhà Lam Thần là an toàn nhất rồi, cho dù có người muốn làm cái gì thì cũng phải suy nghĩ một phen. Huống hồ gì chỉ có một Tiêu Nguyệt mà thôi, anh ta thật sự cảm thấy không cần phải tốn sức đi bảo vệ cho một người phụ nữ không rõ lai lịch, cho nên lúc thay ca đi ra ngoài mua một gói thuốc lá, lại không ngờ rằng đúng vào lúc này, Tiêu Nguyệt lại xảy ra chuyện.