Thẩm Hạ Lan bị An Nhiên ấn ở đó không nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt nhìn Trạm Dực sau khi hành lễ với mình rồi đứng thẳng người nói: “Lần trước Diệp Ân Tuấn đến quân khu làm thủ tục xuất ngũ, cảm xúc của tôi có hơi kích động, lời nói ra có hơi quá nghe, xin lỗi.”
Trạm Dực nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đã sốc.
Trạm Dực cụ thể nói như nào Thẩm Hạ Lan thật ra không biết, đều là An Nhiên kể lại cho, huống chi lời An Nhiên nói cũng khá uyển chuyển, cho nên Thẩm Hạ Lan có hơi bối rối nhìn An Nhiên.
An Nhiên cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ai đó là trai thẳng, người tài xuất sắc nhất của mình muốn xuất ngũ, anh ấy trực tiếp kêu tôi khuyên cô bảo Diệp Ân Tuấn ở lại quân khu, giọng điệu và lời nói lúc đó phải nói là rất chói tai, tôi lười kể lại. Có điều chính là ý như này.”
Thẩm Hạ Lan bỗng sững ra.
An Nhiên đây là ở trước người ngoài quang minh chính đại vả mặt Trạm Dực.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có hơi không ngồi được nữa.
“Anh cả, chị dâu cả, hai người đừng nói như vậy, Ân Tuấn có thể có ngày hôm nay cũng là công lao của anh cả, anh ấy rời khỏi quân khu tôi biết anh cả khó chịu, từ xuất phát điểm mà nói cũng là vì tốt cho Ân Tuấn.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Trạm Dực càng thêm ngại.
“Phải, tôi quả thật là vì tốt cho cậu ta, dù sao trẻ như vậy tiền đồ của cậu ta đã sáng ngời cả khoảng rồi, sau khi quay lại chính là trung tá, cô có biết người trẻ nhất mang quân hàm trung tá hiện nay cũng đã hơn 40 tuổi, cậu ta ở độ tuổi này có thể có quân hàm trung tá thật sự rất hiếm. Hơn nữa sau này trọng tâm công việc của cậu ta sẽ ở một thành phố cố định, không khác gì đi làm. Bao nhiêu người ước ao cả đời cũng không ước được một vị trí như vậy.
Khi nói đến đây, Trạm Dực vẫn cảm thấy đáng tiếc, có điều giọng nói và thái độ đã dịu hơn trước rất nhiều.
“Là thủ trưởng, tôi tự nhiên không hy vọng Ân Tuấn xuất ngũ, nhưng An Nhiên nói không sai, Ân Tuấn không phải là Ân Tuấn của một mình tôi, cũng không phải là Ân Tuấn của quân khu, cậu ta có gia đình và cuộc sống của mình, cũng có quyền chọn lựa hướng đi của mình. Là thủ trưởng, đối với quyết định của cậu ta đã khiến tôi cảm thấy tiếc nuối, nhưng là anh cả, tôi yên lòng. Xin lỗi, lúc này tôi mới hiểu, mặc kệ cô trước đó có biết hay không biết tôi nói những lời đó hay không, tôi đều muốn xin lỗi cô, dù sao bởi vì Ân Tuấn cô cũng chịu quá nhiều khổ sở rồi. Cô có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Nghe Trạm Dực nói những điều này, trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng ấm lên vài phần.
“Anh cả, tôi không có để trong lòng.”
“Xin lỗi, tôi hôm nay đến chính là để nói điều này với cô. Bây giờ nói xong rồi, mọi người chơi đi, tôi ra ngoài xem thử.”
Trạm Dực nói xong thì lùi ra ngoài.
An Nhiên nhìn bóng lưng của anh ta, sắc mặt vẫn không quá tốt.
Thẩm Hạ Lan vội nắm tay của cô ta nói: “Được rồi, tôi cũng không tức giận rồi, chị sao còn nghiêm mặt vậy?”
An Nhiên thở dài một tiếng rồi nói: “Mấy năm nay anh ấy thăng tiến quá nhanh, người khen bên cạnh cũng nhiều, người nịnh nọt cũng nhiều, có khi khó tránh sẽ làm mụ mị chính mình. Chuyện này của Diệp Ân Tuấn khiến anh ta tỉnh táo lại cũng tốt. Con người ở vị trí cao sẽ có rất nhiều lo lắng tiềm ẩn. Mấy năm nay anh ấy ngày càng bá đạo và độc tài, tuy người ta đều nói anh ấy thủ đoạn mạnh mẽ, nhưng tôi biết chuyện này đối với anh ấy mà nói không phải là chuyện tốt, ngộ nhỡ có một điểm yếu gì đó lọt vào trong tay của người khác, nói không chừng sẽ có nhiều tai họa lớn. May mà, chuyện này đã gõ lên hồi chuông cảnh cáo cho anh ấy, có thể khiến anh ấy tìm được bản tâm của mình, tôi cũng coi như yên tâm một chút.”
Thẩm Hạ Lan hơi đơ người.