“Hửm?”
Trương Linh khẽ sững sờ.
“Bị thương rồi à?”
Mũi của bà ta vẫn rất nhạy, ngửi thấy một chút mùi, tuy không nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đừng nói với Diệp Ân Tuấn.”
“Cô thực sự coi Diệp Ân Tuấn là một người đàn ông bình thường sao?”
Lời của Trương Linh khiến Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ.
“Hửm?”
“Tôi ngửi được mùi máu tanh trên người cô, cô tưởng Diệp Ân Tuấn nhà cô không ngửi được? Có lúc chỉ là không nói mà thôi. Cô không muốn cậu ta biết sẽ lo lắng, cậu ta sẽ làm như không biết, bởi vì cậu ta biết chỗ này có tôi, cô sẽ đến tìm tôi ngay. Nếu không tin thì cô về xem đi, Diệp Ân Tuấn nhà cô chắc chắn là đang tỉnh. Một lính đặc chủng, nếu như ngay cả người bên cạnh mình đi hay ở mà cũng không phát giác ra được thì cũng không thể gọi là lính đặc chủng nữa rồi.”
Trương Linh nói xong liền xoay người đi vào phòng.
Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ, trong đầu tràn ngập những gì Trương Linh vừa nói.
Cô có chút không tin mà quay người đi ra ngoài, khi gần đến cửa thì nhanh chóng tránh đi, nhìn ra ngoài từ khe cửa.
Quả nhiên, Diệp Ân Tuấn đang ngồi ở hàng ghế sau nói gì đó với tài xế, ánh mắt và biểu cảm đó hoàn toàn không có chút gì như mới vừa ngủ dậy cả.
Tên đàn ông gian xảo này!
Nhưng nó khiến cô cảm thấy có chút muốn khóc.
Anh cưng chiều cô, yêu cô nhưng lại cho cô sự hoàn toàn tôn trọng và tự do, chỉ cần cô muốn làm, anh sẽ âm thầm ủng hộ. Người đàn ông như vậy sao cô nỡ từ bỏ chứ?
Khóe môi Thẩm Hạ Lan khẽ nhếch lên, lúc xoay người bước đi thì bước chân của cô đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô đến phòng của Trương Linh.
Trương Linh đã chuẩn bị mọi thứ rồi.
“Cởϊ qυầи áo ra.”
Trương Linh trước giờ đều rất bình bình thản thản, Thẩm Hạ Lan hình như chưa bao giờ thấy bà ta cười qua.
Đột nhiên nhớ tới thân phận kia của Trương Linh, Thẩm Hạ Lan cởϊ qυầи áo xong thì nằm sấp trên giường, thấp giọng hỏi: “Trương Linh, bà và dì Tiêu Nguyệt của tôi có quan hệ gì?”
Trương Linh khẽ sững sờ một hồi, đáy mắt nhanh chóng loé qua một tia sáng, nhưng chỉ là một thoáng lướt qua.
“Tôi không biết cô đang nói về cái gì.”
“Đừng giấu diếm nữa. Minh Triết nhà chúng tôi đã điều tra rõ ràng bà rồi, nếu không, thì hai cha con bọn họ sao có thể yên tâm cho người của bà đi vào cứu chúng tôi chứ? Tôi tuy không biết Tiêu Nguyệt có phải dì của tôi không, nhưng nếu như bà ấy là mẹ ruột của Phương Nguyên, thì chắc cũng 80-90% rồi.
Bà yên tâm, tôi không phải đến đòi người với bà vì Phương Nguyên đâu. Nếu ban đầu mẹ anh ta đã không có để lại thế lực của HQ cho anh ta, thì đó chắc chắn là có dụng ý khác. Tôi chỉ là muốn biết một số chuyện liên quan đến dì cả Tiêu Nguyệt của tôi thôi.”
Thẩm Hạ Lan nói rất nhỏ, nhưng Trương Linh đã nghe thấy rồi.
Bà ta nhẹ nhàng bôi thuốc cho Thẩm Hạ Lan, sau đó cất giọng chỉ có hai người nghe: “Về vấn đề này sau này phu nhân sẽ cho cô một lời giải thích.”
“Phu nhân?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu lại, thân trên trực tiếp chống người dậy.
Đôi mắt cô đầy ngạc nhiên.
“Dì của tôi vẫn còn sống? Phương Nguyên có biết không? Tại sao Phương Nguyên nói rằng mẹ của mình đã qua đời?”
“Chuyện này là bí mật, sau này phu nhân sẽ đích thân nói cho cô biết. Về phần Nhị điện hạ, cô không cần phải lo lắng, mặc dù hiện tại cậu ấy trông có vẻ bị động, bị tam điện hạ trấn áp, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến an toàn cá nhân. Phu nhân luôn bảo vệ cậu ấy mà.”
Giọng của Trương Linh rất thấp, nhưng những gì bà ta nói khiến cả người Thẩm Hạ Lan có chút phiền muộn.