“Anh có biết cái này không?”
Trương Vũ sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Đây là tín vật của tộc trưởng, làm sao có thể ở chỗ mợ chủ được?”
“Đồ mẹ chồng tôi cho con trai tôi.” Thẩm Hạ Lan chỉ chỉ Diệp Minh Triết.
Trương Vũ vội vàng tỏ ý kính trọng Diệp Minh Triết, cung kính cúi đầu nói: “Mặc dù thân họ Trương đã mất rồi, nhưng nhìn thấy tín vật của tộc trưởng nghĩa là cậu hiện tại là tộc trưởng của thôn họ Trương. Từ nay về sau, cậu Minh Triết có chỉ thị gì, cứ việc dặn dò tôi, Trương Vũ tôi vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không do dự.“
Diệp Minh Triết lại không cảm thấy gì, nhẹ giọng nói: “Nước sôi lửa bỏng không đến nỗi, nhưng hiện tại có chuyện muốn anh làm, nghe nói thôn họ Trường có sách cổ y học, ghi lại nhiều bệnh khó chữa, là bảo bối của thân họ Trương. Giờ tôi chỉ muốn cuốn sách cổ này.“
Trương Vũ nhíu mày thật chặt.
“Tôi cũng nghe nói về cuốn sách cổ này, nhưng chỉ có tín vật của tộc trưởng mới có thể tìm được cuốn sách cổ này. Cậu Minh Triết, nếu muốn tôi tìm quyển sách cổ này, tôi có thể phải mượn chiếc nhẫn của cậu Minh Triết”
“Cầm lấy.”
Thẩm Hạ Lan đưa cho Trương Vũ, thận trọng nói: “Anh nhất định phải tìm quyển sách cổ, tôi không muốn chiếm hữu nó, chỉ cần Ân Tuấn chữa khỏi bệnh thần kinh, tôi sẽ trả sách cho thốn họ Trương”
“Được, mợ chủ, tôi sẽ lên đường ngay Trương Vũ rời đi cùng chiếc nhẫn. Diệp Minh Triết nhỏ giọng nói: “Mẹ, phái người bí mật theo dõi anh ta thì tốt hơn”
“Con lo lắng Trương Vũ sao?”
Thẩm Hạ Lan cho rằng đứa con trai này thật khó lường.
Mới tí tuổi biết nghi ngờ người khác rồi?
Diệp Minh Triết nhẹ giọng nói: “Đề phòng thôi”
“Con đi đây”
Ngay khi Diệp Minh Triết vừa nói xong, Hạ Tử Thu bước vào, nhìn về phía Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết, nhỏ giọng nói: “Tôi bí mật theo dõi anh ta, không sợ thằng nhóc này hai lòng. Những chuyện tôi làm trong những năm này đều là chuyện giữa thiện và ác, mấy chuyện này tôi quen thuộc lắm”
“Anh là ai?”
Diệp Minh Triết đáy mắt xẹt qua một tia đề phòng.
Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Anh ta là anh em của ba, gọi chú Hạ đi.”
Diệp Minh Triết rất có cá tính không gọi, thay vào đó cậu quan sát anh ta một cách kỹ lưỡng, sau đó nói: “Mẹ, lão Diệp bây giờ không nguy hiểm đến tính mạng, quân khu của con còn có chuyện, con đi trước. Nếu như có bất kỳ tin tức gì, mẹ cứ gọi cho con”
“Được, mẹ bảo Phi tiễn con.”
“Không cần, con đi một mình được rồi.”
Diệp Minh Triết xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Hạ Tử Thu nhỏ giọng nói: “Tôi biết anh, Thiên Ưng” Xưng hô này đột nhiên khiến cho Hạ Tử Thu thay đổi sắc mặt. Anh ta liếc nhìn Diệp Minh Triết một cái đầy ẩn ý rồi đột nhiên bật cười.
Hạ Tử Thu cười có chút mê hoặc, mấy người thuộc hạ sợ hãi không dám nhìn thẳng, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không nhìn thấy, cô quay đầu lo lắng nhìn về phía phòng điều trị.
Hạ Tử Thu rời khỏi bệnh viện, Diệp Minh Triết cũng rời đi, chẳng qua ở lối vào bệnh viện thì tách ra, Hạ Tử Thu liếc nhìn Diệp Minh Triết, nhỏ giọng nói: “Hiện tại cậu đang làm việc ở quân khu sao?”
“Ừm, cho nên anh đừng để rơi vào tay tôi”
Diệp Minh Triết nhẹ nói, trong mắt không rõ cảm xúc.
“Con mę nó!”
Hạ Tử Thu thô bạo hừ một tiếng.
“Tôi là anh em thân thiết của ba cậu đấy.”
“Đừng nói nhảm, ba tôi là một doanh nhân lương thiện. Làm sao ông ấy có thể là anh em thân thiết với xã hội đen quốc tế như anh chứ? Không có việc thì đừng cứ lượn lờ trước mặt ba tôi, đừng làm hỏng danh tiếng của ba tôi đấy”
Diệp Minh Triết trực tiếp nhấc chân lên xe.
Cục tức của Hạ Tử Thu kẹt trên l*иg ngực không xuống được.
Con cái kiểu gì thế này?
Thật sự là vô lương tâm y chang Diệp Ân Tuấn. Vì ai mà anh làm việc cực khổ đến vậy chứ? Kết quả bây giờ vậy mà lại bị con trai của Diệp Ân Tuấn khuấy động?
Hạ Tử Thu giơ ngón út hướng về phía Diệp Minh Triết đã rời đi. Diệp Minh Triết nhìn thấy qua gương chiếu hậu, kéo nhẹ khóe miệng.