“Lên xe rồi thì em sẽ nói cho anh biết muốn đi đâu mà có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn khởi động xe.
Hay lắm, người đàn ông này cứ luôn hiểu cô rất rõ.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đến KFC gần vùng ngoại ô phía bắc đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi tại sao Thẩm Hạ Lan lại muốn đến đó, nhưng mà vẫn chạy xe theo hướng đó.
Xe bình ổn chạy trên đường, tốc độ xe cũng không chậm, không bao lâu liền đến cửa cửa hàng KFC.
Nước mắt ở trên mặt của Từ Hiền Trang vẫn còn chưa khô, cô ta không ngừng nhìn thời gian, lại nhìn xung quanh, bộ dạng rất gấp gáp.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp kéo cửa sổ xe xuống.
“Lên xe.”
Từ Hiền Trang sững sờ.
Cách đây không lâu, cô ta vừa mới đυ.ng hư xe của Thẩm Hạ Lan, không ngờ tới là bây giờ lại xuất hiện một chiếc xe cá nhân.
Từ Hiền Trang biết là điều kiện gia đình của Thẩm Hạ Lan không tệ.
Ánh mắt của cô ta không khỏi tối đi mấy phần, nhiều thêm một tia tự ti và ảo não.
Sau khi lên xe, Từ Hiền Trang nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, bởi vì ngồi ở phía sau cho nên không nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà chỉ dựa vào khí thế của anh, cô ta cũng có thể khẳng định Diệp Ân Tuấn là một người có tên tuổi.
“Tống Dật Hiên như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan không biết Từ Hiền Trang đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp mở miệng nói.
Mặc dù không biết sao Từ Hiền Trang lại có quan hệ với Tống Dật Hiên, nhưng mà lúc nãy đúng là Từ Hiền Trang đã gọi điện thoại tới nói là Tống Dật Hiên đã xảy ra tai nạn giao thông, cô ta hỏi cô là có muốn đi cùng không.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan không nói hai lời mà lập tức chạy tới.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy ba chữ Tống Dật Hiên thì hơi giật mình.
“Tống Dật Hiên?”
Anh vô thức hỏi lại một câu, giọng nói êm dịu ấy gần như khiến người ta có thể mang thai.
“Trước tiên anh đừng nói nữa.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đánh gãy lời của Diệp Ân Tuấn.
Từ Hiền Trang nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Tống Dật Hiên như vậy, đôi tay nhỏ nắm chặt lại với nhau.
Cô ta để Thẩm Hạ Lan đến đó là đúng hay sai?
Nhưng mà cô ta không có tiền, nếu như vết thương của Tống Dật Hiên rất nghiêm trọng, cô ta không trả nổi tiền thuốc men thì sẽ ảnh hưởng tới Tống Dật Hiên.
Nghĩ đến đây, Từ Hiền Trang cắn môi nói: “Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi nhận điện thoại tôi tưởng rằng là điện thoại lừa gạt cho nên không có phản ứng, nhưng mà cách đây không lâu bác sĩ lại dùng điện thoại của Tống Dật Hiên gọi cho tôi, nói là hiện tại tình huống của anh ấy rất nguy cấp, kêu tôi nhanh chóng đến nơi. Cô Thẩm, tôi có chút sợ, trên người tôi không có tiền, tôi có thể mượn một ít tiền của cô để trả viện phí cho Tống Dật Hiên có được không?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhíu mày.
“Tống Dật Hiên thiếu tiền nằm viện hả?”
Không phải đó chứ?
Tên kia ra nước ngoài chữa trị không đến mức làm mình nghèo rớt mồng tơi như vậy chứ?
Từ Hiền Trang lại vội vàng lắc đầu: “Không phải, tiền của anh ấy là của anh ấy, bây giờ không phải anh ấy đang rơi vào tình huống nguy cấp đó à, dù sao thì tôi cũng phải trả tiền trước.”
“Không cần cô mượn đâu, phí chữa trị của Tống Dật Hiên cứ để tôi trả, bệnh viện nào vậy?”
“Bệnh viện Hoành Tân.”
Từ Hiền Trang nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cô ta lập tức áp lực hơn nữa.
Cuối cùng, cô ta vẫn kém hơn Thẩm Hạ Lan.
Chẳng trách người phụ nữ này đều đã lập gia đình rồi mà Tống Dật Hiên vẫn còn nhớ cô không quen.
Từ Hiền Trang cắn môi, cúi đầu, hốc mắt đỏ lên.
Thẩm Hạ Lan không chú ý tới nét mặt của cô ta, Diệp Ân Tuấn lập tức lái xe đến bệnh viện Hoành Tân.
“Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan, sao hai người lại đến đây?”
Tiêu Niệm Vi hơi kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.