“Ba, ông cảm thấy bây giờ ông còn xứng để tôi gọi tiếng ba này nữa sao?”
Thẩm Phong cắn môi dưới không nói gì.
Rõ ràng, mẹ Thẩm đã sớm mai phục ở đây rồi. Đây là đối sách mà hai người bọn họ bàn bạc với nhau, đáng tiếc không ra gì cả.
Nếu như trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn còn ghi nhớ công ơn dưỡng dục thì cô quả thực chỉ có thể là một kẻ thất bại. Đáng tiếc, ba mẹ nhà họ Thẩm đã dần dần mài mòn đi tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho bọn họ rồi, bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng chỉ như cảm thấy đang xem một vở kịch hài mà thôi.
“Để tôi đoán xem, mục đích mà các người định bắt tôi để vượt ngục chắc là vì con gái ruột Thẩm Niệm Niệm của các người đúng không? Tuy tôi không biết các người có được tin tức của Thẩm Niệm Niệm từ chỗ nào, nhưng các người cảm thấy bây giờ tôi vẫn sẽ cho các người cơ hội này ư? Trên người tôi vẫn còn vết tích mà cô ta để cho tôi, các người có cần xem một chút, con gái ngoan của các người ra tay tàn độc với tôi thế nào không? Một người phụ nữ mà lúc nào cũng muốn lấy mạng tôi, các người cảm thấy tôi ngốc đến thế nào mà sẽ cho cô ta cơ hội trốn thoát chứ?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp chỉ ra tâm tư của bọn họ.
Thẩm Phong lập tức sững người, ánh mắt nhìn Thẩm Hạ Lan sau đó đã thay đổi.
“Thẩm Hạ Lan, mày thật sự phải truy cùng gϊếŧ tận Niệm Niệm sao? Nó là con gái duy nhất của tao và mẹ mày đó! Nhiều năm như vậy nếu không phải vì mày, thì sao nó có thể chịu nhiều khổ sở như vậy?”
“Tất cả những gì cô ta chịu đều không liên quan đến tôi, năm đó tôi cũng chẳng qua chỉ là một em bé mới sinh ra, tất cả đều không phải do tôi làm chủ, các người dựa vào đâu mà đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người tôi? Hay là các người nghĩ nói như vậy thì tôi sẽ mềm lòng? Tôi truy cùng gϊếŧ tận cô ta? Không lẽ Thẩm Niệm Niệm có giữ đường sống cho tôi ư? Giữa chúng tôi đã sớm không chết thì không nghỉ rồi.
Cho nên bớt bớt đi. Đừng tưởng tôi sẽ niệm tình dưỡng dục mà bỏ qua cho các người, ơn dưỡng dục của các người tôi đã trả xong từ lâu rồi. Cho nên tôi phải báo cảnh sát, tố cáo mẹ Thẩm mưu sát tôi!”
Thẩm Hạ Lan vừa nói ra lời này, mẹ Thẩm lập tức ngừng khóc, cả người ngây ngốc nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Sao? Nghe không hiểu à? Chỗ này khắp nơi đều là camera, cảnh mẹ Thẩm hành hung tôi hồi nãy đã được quay lại rồi, hơn nữa còn có hai cảnh sát làm chứng. Tôi cũng không tính là đổ oan cho bà. Hy vọng hai ông bà già các người sau khi đi vào đó có thể sống tốt một chút.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Mẹ Thẩm lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên bò dậy khỏi mặt đất, trực tiếp xông về phía điện thoại của Thẩm Hạ Lan.
“Không được báo cảnh sát! Thẩm Hạ Lan, cô không thể làm như vậy!”
Tốc độ này của mẹ Thẩm đúng là có thể so với vận động viên chạy nước rút rồi, đáng tiếc người mà bà ta gặp là Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp quay người, sau đó nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát.
“Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát, có người muốn mưu sát tôi!”
“Không!”
Mẹ Thẩm vẫn còn muốn làm gì đó với Thẩm Hạ Lan thì Lưu Nghệ đã trực tiếp tiến lên trước, một tay túm bà ta ghì lên trên vách tường.
“Đừng nhúc nhích, thành thật một chút!”
Hồi nãy Lưu Nghệ đã định ra tay rồi, nhưng Thẩm Hạ Lan đưa ánh mắt ra hiệu không cho cô ta hành động, cô ta chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, bây giờ nhìn thấy mẹ Thẩm lao về phía sau lưng Thẩm Hạ Lan, cô ta đột nhiên nhớ ra đằng sau lưng Thẩm Hạ Lan có vết thương, lúc này mới ra tay.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã rất khó coi rồi.
Mẹ Thẩm biết trên người cô có vết thương, hồi nãy không cướp được điện thoại, mẹ Thẩm vậy mà lại định ra tay với vết thương của cô ư?
Nếu như nói hồi nãy Thẩm Hạ Lan vẫn còn có chút do dự, thì lúc này cô thật sự không còn một chút ý định tha cho bọn họ nào nữa.
Bây giờ bọn họ căn bản không xứng với tình cảm của cô.
“Bà muốn làm gì tôi?”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan mang theo một tia nghiêm nghị.
Mẹ Thẩm bây giờ đâm lao thì phải theo lao, nghểnh cổ nói: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn cô chết, cô báo cảnh sát bắt tôi, tôi còn giữ cô làm gì?”
“Bà cho rằng bà làm tổn thương được đến tôi sao? Bà chẳng qua chỉ dựa vào sự mềm lòng của tôi mà cảm thấy tôi sẽ không ra tay với các người, cho nên mới làm hại tôi, ép bức tôi mà không kiêng dè gì như vậy, nhưng một khi tôi không quan tâm đến ơn dưỡng dục của các người nữa, càng không quan tâm các người mắng tôi thế nào, các người cảm thấy các người còn có gì để khiến tôi khoanh tay chịu trói nữa?
Một Thẩm Niệm Niệm đã khiến IQ của các người sụt giảm nghiêm trọng rồi sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Phong và mẹ Thẩm liền thay đổi.
“Hạ Lan, cô thật sự không quan tâm chúng tôi nữa ư?”