Thẩm Hạ Lan nhìn xuyên thấu qua màn hình di động, có lẽ đã nhận ra tâm tư của Lam Tử Thất.
“Không phải đâu, tớ đang suy nghĩ nếu như Diệp Ân Tuấn không muốn để cho cậu biết, có lẽ là thật sự muốn tốt cho cậu, cậu nhất định phải điều tra cho ra kết quả, có lẽ là bản thân cậu không thể chấp nhận được?”
“Cho dù kết quả như thế nào đi nữa thì tớ cũng có quyền được biết.”
Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Lam Tử Thất lập tức hiểu ngay.
“Được rồi, tớ biết rồi, tớ sẽ nhờ bạn của tớ điều tra chuyện này.”
“Cảm ơn cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan nhìn về phía phòng của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt lóe ra ánh sáng phức tạp.
Ngày hôm sau, Thẩm Hạ Lan mang theo đàn tranh đi đến tòa nhà Tài Phú.
Cô trực tiếp cho người đi ném cây đàn tranh bị đứt dây đi, sau đó lại lấy ra cây đàn tranh mà mình bỏ hơn ba trăm triệu mua về đặt ở trên đó.
Toàn bộ đoàn đội lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều lăn lộn trong giới âm nhạc, đương nhiên có thể nhìn ra được cây đàn tranh ở trong tay của Thẩm Hạ Lan có giá trị không nhỏ.
Đối với hành động đó của Thẩm Hạ Lan, bọn họ đều rất bất ngờ.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngồi xuống lấy khuôn ra điều chỉnh thử một chút, cảm thấy âm sắc vô cùng dễ nghe.
Cô nhanh chóng đàn tấu một lần, cô làm như không thấy ánh mắt của những người xung quanh.
Mà trong số đó có sắc mặt của mấy người đã thay đổi.
Sau khi Giang Sơn đi vào thì lập tức nhìn thấy cây đàn tranh ở trong tay của Thẩm Hạ Lan.
“Sếp Thẩm, cô đây là…”
“À nhà soạn nhạc, tôi cảm thấy âm sắc của cây đàn tranh này có vẻ tốt hơn một chút, sau này khi album được phát hành, cây đàn tranh này cứ coi như là tôi tài trợ cho đoàn đội của chúng ta đi.”
Câu nói này của Thẩm Hạ Lan nói ra làm Giang Sơn lập tức ngây người.
Giá trị của cây đàn tranh này bao nhiêu, vừa liếc mắt liền có thể nhận ra ngay, bây giờ Thẩm Hạ Lan lại nói là cô muốn tài trợ cho đoàn đội, trong lúc nhất thời liền kích động không thôi.
“Sếp Thẩm, cô nói thật hả?”
“Đương nhiên rồi, cứ coi như là tôi cảm ơn sự chăm sóc và rèn luyện của Giang Sơn đối với Tử Thất.”
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ.
“Làm gì có làm gì có, Tử Thất là thiên tài, tôi là người trân trọng tài năng.”
Giang Sơn rất vui vẻ.
Những người khác nhìn thấy Giang Sơn đều đã nói như vậy, đương nhiên cũng không dám nói cái gì.
Trận phong ba này cứ trôi qua như thế, nhưng mà lúc Thẩm Hạ Lan ở trong nhà vệ sinh thì lại nghe thấy có hai người trong đoàn đội đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Thấy chưa hả? Cái cô Thẩm Hạ Lan đó vừa giàu vừa có quyền, cầm cây đàn tranh ba trăm triệu vào đoàn đội, làm cho ai coi vậy? Đây không phải là đang lấy tiền đánh vào trong mặt của chúng ta hả?”
“Nói đúng rồi đó, còn lôi kéo quan hệ nhà soạn nhạc Giang Sơn nữa chứ, nói cái gì mà tặng, ai biết là sau này Hoàng Như có trở về hay không, nói trắng ra còn không phải là người ta đang lập danh tiếng cho mình đó à.”
Thẩm Hạ Lan không để ở trong lòng.
Ở nơi làm việc đều là như vậy, cô là người mới, có làm gì cũng sẽ để cho người ta không vừa mắt, chỉ cần những người này không bắt nạt cô quá đáng, cô nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan mở cánh cửa nhà vệ sinh ra, điềm nhiên như không có việc gì mà đi rửa tay, ngược lại làm cho hai người đang nói chuyện phải giật nảy cả mình.
Lúc nhìn thấy người này là Thẩm Hạ Lan, biểu cảm trên mặt của hai người bọn họ vô cùng đặc sắc.
Sau khi Thẩm Hạ Lan rửa tay xong lại đi lướt qua bên cạnh bọn họ, làm giống như là bọn họ không tồn tại.
Trong lúc nhất thời, cái mũi của hai người bọn họ đều méo mó.
“Chảnh chọe cái gì chứ, không phải là mấy đồng tiền bẩn đó à?”
“Đúng rồi đó, tôi chính là có mấy đồng tiền bẩn như thế, nếu như các người có thì tôi cũng không để ý các người so tiền với tôi đâu.”
Lúc Thẩm Hạ Lan đi đến cửa thì dừng lại, sau đó quay đầu nở một nụ cười xinh đẹp, lời nói nói ra làm hai người bọn họ tức đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi.
Sau khi nói xong câu đó, Thẩm Hạ Lan nhấc chân đi khỏi.