“Diệp Ân Tuấn, em nói cho anh biết, anh bớt hù dọa người của công ty em đi, nếu không em để anh ngủ sô pha!”
Lời này nói phải gọi là bá khí.
Lửa giận của Diệp Ân Tuấn có lớn nữa cũng tan biến.
“Như nào mới có thể không ngủ sô pha?”
Chính Diệp Ân Tuấn cũng không chú ý, giọng điệu của anh dịu dàng hơn nhiều.
Thẩm Hạ Lan khó chịu lôi Diệp Ân Tuấn, nôn khan một lát, sau đó có hơi tức tối nói: “Diệp Ân Tuấn, em khó chịu! Em khó chịu!”
“Được, anh đưa em về nhà!”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, trực tiếp bế Thẩm Hạ Lan rời đi.
Người bên cạnh cũng không có ngăn cản nữa.
“Đây là chồng của Thẩm tổng sao? Tôi sao nhìn quen mắt vậy chứ? Hình như từng thấy ở đâu rồi.”
“Mấy cô không xem báo tài chính kinh tế sao? Đây hình như là Diệp Ân Tuấn bá chủ của Hải Thành.”
“Vừa rồi cái tên mà Thẩm tổng gọi là cái tên này nhỉ?”
“Hình như là vậy.”
Mấy người ríu rít nói chuyện riêng, cuối cùng cũng hiểu tại sao một công ty điện ảnh và truyền thông nhỏ của Thẩm Hạ Lan lại được xây dựng thành công đến vậy.
Thẩm Hạ Lan lại không hề hay biết về chuyện này.
Cô sau khi bị Diệp Ân Tuấn bế lên xe, cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Diệp Ân Tuấn để cô dựa trên vai mình, Phi lái xe cũng rất vững vàng.
Về đến chỗ ở của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn bế cô xuống xe, Thẩm Hạ Lan đã ngủ rồi.
Mấy tháng này, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan rất lâu không có thân mật bên nhau như này. Anh lưu luyến khoảnh khắc tuyệt đẹp như này, lại không thể nhìn Thẩm Hạ Lan dằn vặt như vậy.
Diệp Ân Tuấn bế cô về phòng ngủ, cởi giày, đắp chăn, khi xoay người mới phát hiện góc áo của mình bị Thẩm Hạ Lan túm.
“Đừng đi!”
Giọng của cô không lớn, thậm chí mang theo chút nghẹn ngào, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng đau nhói khó chịu.
Anh ngồi ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Anh không đi. Em ngủ đi, anh đi nấu ít cháo em.”
Thẩm Hạ Lan cũng không biết là nghe thấy hay như sao, cứ vậy ngủ thϊếp đi.
Diệp Ân Tuấn không nỡ kéo góc áo của mình, anh thấy dáng vẻ buồn bã như vậy của Thẩm Hạ Lan, thật sự hận không thể gϊếŧ mình, nhưng anh có nỗi khổ bất đắc dĩ, chuyện đó nói cái gì anh cũng không thể để Thẩm Hạ Lan biết.
“Xin lỗi.”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói, đặt một nụ hôn trên trán của Thẩm Hạ Lan, sau đó kéo góc áo của anh ra.
Thẩm Hạ Lan không biết tất cả chuyện này, chỉ cảm thấy trong dạ dày khó chịu như thiêu đốt.
Cô nghĩ đến sự khó chịu của những ngày này, đột nhiên thấy rất tủi thân, tủi thân đến mức thế nào cũng không ngủ được.
Thẩm Hạ Lan vừa đứng dậy, tay đập thẳng vào ly nước trên bàn, ‘choang’ một tiếng, dọa Thẩm Hạ Lan giật mình.
Diệp Ân Tuấn thì lập tức chạy đến, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cúi người muốn nhặt mảnh vỡ thủy tinh thì căng thẳng mà vội hô một tiếng: “Đừng động vào!”
Thẩm Hạ Lan mới hơi cúi xuống thì bị Diệp Ân Tuấn hô một tiếng, cả người đơ ra.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng chạy lên, cầm chổi vội vàng quét bỏ vào thùng rác ở một bên.
“Em lên giường nằm là được, để anh.”
Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Thẩm Hạ Lan, không khỏi hạ thấp giọng.
Thẩm Hạ Lan lại đứng lên, đi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, trực tiếp lôi cổ áo của anh, kéo đến trước mặt mình.
“Diệp Ân Tuấn?”
Hơi thở của cô phả vào mặt của Diệp Ân Tuấn, nhiều thêm một chút ám muội, cũng khiến sự buồn bã những ngày tháng của Diệp Ân Tuấn bớt đi một ít.
“Ừm.”
Anh gật đầu.
“Đồ khốn!” Thẩm Hạ Lan quăng một cái tát.