*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao thì kết cục đã định là phải chia tay, đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy là tốt nhát.
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng bước xuống giường sau hơn hai mươi ngày dưỡng thương.
Nửa đêm cô không ngủ được nên đi đến cửa số sát đất, lúc định mở rèm ra thì nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở dưới nhà, một người đàn ông đang dựa trước xe.
Đêm khuya, người đàn ông tựa vào cửa xe, điều thuốc giữa ngón tay sáng lên.
Dưới ánh đèn, bên chân người đàn ông đầy tàn thuốc.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nắp sau tắm rèm.
Là Diệp Ân Tuấn!
Anh vẫn không rời đi!
Thẩm Hạ Lan không rõ mình đang có cảm xúc gì, cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình có chút đau.
Cô nắp sau tắm rèm nhìn Diệp Ân Tuấn phía dưới, thấy trên vai anh có một tầng sương mỏng, trên lông mi anh cũng có chút ẩm ướt, điều thuốc châm liên tục đến rạng sáng.
Khương Hiểu đã thức dậy.
Cô ta ra khỏi nhà, không biết đã nói gì với Diệp Ân Tuấn, sau đó Diệp Ân Tuấn lên xe rời đi.
Không lâu sau, anh lại đến.
Trong cốp sau xe có rau và trái cây ăn trong một ngày của Thẩm Hạ Lan.
Khương Hiểu cầm những thứ đó vào nhà.
Diệp Ân Tuấn đưa mắt nhìn vị trí cửa số của Thẩm Hạ Lan, sau đó mới miễn cưỡng lái xe rời đi.
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại.
Cô đợi cho tiếng động cơ xe đi hẳn rồi mới lại giường ngồi xuống.
Khi Khương Hiểu bước vào, cô ta bị Thẩm Hạ Lan dọa sợ hết hồn.
“Bà chủ, cô dậy sớm vậy?”
“Khương Hiểu, cô lừa tôi?”
Khương Hiểu lập tức hoảng sợ.
“Bà chủ, cô đừng tức giận, tôi chỉ nghĩ giữa cô và sếp Diệp còn có thể quay lại. Tôi thấy trong lòng sếp Diệp có cô, cô cũng không phải không yêu sếp Diệp, hà cớ gì hai người phải hành hạ lẫn nhau vậy chứ?”
“Ai cho cô xen vào chuyện của tôi vậy hả?”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan rất khó chịu.
Khương Hiểu biết Thẩm Hạ Lan thật sự tức giận rồi.
“Tôi xin lỗi bà chủ, tôi sẽ không dám nữa.”
Cô ta hiểu tính tình của Thẩm Hạ Lan, lúc này cô ta chỉ có thể chọn đứng về phía Thẩm Hạ Lan, chỉ là trong lòng có chút cảm thông với Diệp Ân Tuấn.
“Đừng để tôi phát hiện ra lần nữa.”
Thẩm Hạ Lan xua tay bảo cô ta đi ra ngoài.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Đúng lúc này, Lam Thần đã trở về, không chỉ trở về mà còn mang theo tin tức Thẩm Hạ Lan muốn biết.
“Tôi điều tra ra rồi, vụ tai nạn kia có liên quan đến Thẩm Niệm Niệm.”
Câu nói kia của Lam Thần không khiến cho Thẩm Hạ Lan có phản ứng quá lớn.
“Bà chủ, cô có nghe thấy tôi nói gì không?”
“Tôi muốn bằng chứng, chuyện này tôi đã đoán ra từ lâu rồi, lúc đó tôi gặp Thẩm Niệm Niệm và nói với cô ta về quyền sở hữu căn nhà, sau đó tôi gặp tai nạn. Nếu chuyện này không liên quan đến cô ta thì đánh chết tôi cũng không tin, nhưng mà tôi cần bằng chứng.”