Ha ha! Cô cuối cùng vẫn là yếu đuối, vẫn là khóc.
Thẩm Hạ Lan vùi mình vào gối đầu, im lặng khóc.
Khóc mệt mỏi, cô trực tiếp kéo chăn sang che đậy bản thân, co rụt thành đà điều ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cảm giác có người kéo mở chăn, sờ trán cô, không biết nói gì, hình như có chút gấp gáp.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thầy rất buồn ngủ rất mệt, không muốn tỉnh dậy, xoay người tiếp tục ngủ.
Diệp Ân Tuấn như bị dọa hỏng mắt.
Thẩm Hạ Lan phát sốt.
Sốt rất cao “Hạ Lan, em tỉnh lại đi, anh dẫn em đến bệnh viện.”
Hai chữ “bệnh viện” kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Thẩm Hạ Lan.
Đứa bét Lúc cô tận mắt nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ở bên Nhan Phi, cô còn chưa nghĩ tới đứa bé, bây giờ vì hai chữ bệnh viện mà nhớ tới đứa bé còn chưa thành hình, cô bắt giác khóc thành tiếng.
“Em không đi! Em không đi bệnh viện! Em không đi!”
Dù toàn thân nóng rực không còn sức lực, nhưng vào giờ phút này, Thẩm Hạ Lan như được bổ sung sức mạnh, dùng toàn lực giãy giụa, lúc giãy không ra liền dứt khoát vươn ngón tay ra cào đối phương.
“XetS—”
Diệp Ân Tuấn không phòng bị, bị cô cào trúng.
Vệt máu lập tức xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Diệp Ân Tuấn làm sao cũng không nghĩ tới, Thẩm Hạ Lan luôn đoan trang lại cũng có tiềm chất làm người đàn bà hung dữ.
Anh tránh né hai tay cô, dịu dàng dỗ dành: “Được, không đi bệnh viện, chúng ta không đi, anh dẫn em đi tắm rửa.”
Nghe thấy bốn chữ không đi bệnh viện, Thẩm Hạ Lan mới dừng lại công kích, nhưng lại tủi thân như một đứa bé nói: “Em không tắm.”
“Vậy chúng ta đi ăn cơm?”
“Không ăn!”
“Uống nước?”
“Không uống.”
Cô như đứa bé nghịch ngợm, bát kể Diệp Ân Tuấn nói gì cũng muốn làm ngược lại.
Diệp Ân Tuấn có chút bát đắc dĩ lại đau lòng nhìn Thẩm Hạ Lan, bỗng hỏi: “Có phải em nhìn thấy anh và người phụ nữ khác ở cùng nhau không?”
Thẩm Hạ Lan không phải người phụ nữ gây sự vô lý, đột nhiên thế này tất có nguyên nhân. Diệp Ân Tuấn nhớ tới vết son môi trên cỗ áo sơ mi hôm qua, lại kết hợp hành động tối qua của cô, bất giác phát hiện dường như cô đang hiểu lầm gì đó.
Nghe thấy câu hỏi của anh, dây cung trong đầu Thẩm Hạ Lan đứt ‘pặc’ một tiếng.
“Diệp Ân Tuấn, anh cút ra ngoài cho tôi! Cút! Thẩm Hạ Lan tôi không cần chia sẻ một người đàn ông với người phụ nữ khác, điều đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm anh biết không? Sao anh có thể như vậy? Nếu tôi có gì không tốt, hoặc anh không yêu tôi nữa, tôi xin anh nói cho tôi biết, tôi sẽ thức thời rời đi. Anh không nên khiến tôi thê thảm như vậy, anh càng không nên sỉ nhục tình cảm giữa chúng ta như vậy. Anh biết không? Tình yêu tốt đẹp vô cùng, dù có một này không còn nữa, tôi cũng hi vọng chúng ta có thể nâng lên được bỏ xuống được, mà không phải như một kẻ ngốc bị anh lừa dối chơi đùa.”
“Anh không có, anh luôn một lòng một dạ với em, trước nay chưa từng phản bội tình yêu của chúng ta.”
Diệp Ân Tuấn nói rất nghiêm túc, đáy mắt đều là thâm tình, đáng tiếc Thẩm Hạ Lan lúc này đã sốt đến mơ hồ, căn bản không nhìn thấy.
“Tôi không nghe! Anh lại đang lừa tôi. Một lần bắt tín vạn lần bát tin. Diệp Ân Tuấn, chúng ta xong rồi! Tôi muốn ly hôn với anh! Ly hôn!”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói ra hai chữ ly hôn, trái tim đau như bị xé rách, mà sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng tái nhọt vài phần.
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Anh hung ác nói, sau đó lại nhanh chóng ôm Thẩm Hạ Lan đang công kích cào cấu lên, trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc ở cửa ra vào, Diệp Ân Tuấn gặp được Lam Tử Thắt.
“Hạ Lan sao rồi?”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Sốt rồi.”
“Sốt rồi sao? Mẹ kiếp, đều tại tôi. Hôm qua tôi không nên kéo cô ấy cùng đi ra ngoài, lại càng không nên đến quán bar hát hò!”
Lam Tử Thất khiến bước chân của Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên dừng lại.
“Cô nói gì? Lúc hôm qua cô đến quán bar Hạ Lan cũng ở đó sao?”