“Tôi thật xui xẻo.”
Anh ta không thể không thừa nhận vận may của mình quá tệ.
“Vậy anh có định nói ra hết mọi chuyện không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoàng Phi, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Hoàng Phi im lặng.
Diệp Ân Tuấn ôm vai Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Về trước đi, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ nói thôi, anh ta không nói cũng không sao, dù sao thì chúng ta cũng có cách để biết. Bây giờ sương càng lúc càng dày, đừng để bị cảm lạnh.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, hai người bước ra ngoài.
Hoàng Phi đột nhiên lên tiếng.
“Tôi nói, hai người có thể tha mạng cho tôi không?”
“Có thể.”
Thẩm Hạ Lan trả lời rất dứt khoát, điều này khiến Diệp Ân Tuấn có chút bắt ngờ.
“Đừng mềm lòng.”
Thẩm Hạ Lan cười lắc đầu nói: “Em tự có suy tính.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, lúc này Hoàng Phi mới trầm giọng nói: “Đúng là tôi đã đánh gãy chân của Lam Dũng.”
“Lý do? Lẽ nào là do tôi yêu cầu anh ta kiểm tra tài khoản của công ty du lịch nên anh đã xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
Khi Thẩm Hạ Lan nghĩ đến điều này, trong lòng cô thầm ước có thể lột da của Hoàng Phi.
Hoàng Phi gượng cười nói: “Đương nhiên là không phải, nếu chỉ là vì cái công ty du lịch đó thì không đến mức phải làm như vậy.”
“Vậy rốt cuộc là vì sao?”
Hoàng Phi lại im lặng.
Lần này, Thẩm Hạ Lan không thúc giục anh ta, yên lặng chờ đợi.
Cuối cùng Hoàng Phi cũng mở miệng nói.
“Là có người đã bảo tôi làm như vậy.”
“Lão đại có quyền lực ở biên giới sao?”
“Đúng, nhưng cũng không đúng.”
Lời nói của Hoàng Phi khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
“Ý anh là sao?”
“Người đó chỉ là trên danh nghĩa, còn người thực sự đứng phía sau giật dây là người khác.”
Hoàng Phi nói: “Nhắm vào Lam Dũng và Lam Tử Thất chính là do người đứng sau kia ra lệnh, điều kiện chính là cho tôi một mỏ vàng. Chắc có lẽ cô cũng thấy rõ một mỏ vàng so với cái công ty du lịch không có giá trị kia thì đáng giá hơn nhiều. Vậy nên tôi đã không hề do dự một chút nào, hơn nữa cô cử họ đến để kiểm tra tôi, đương nhiên tôi cũng ra tay.”
Nghe được những lời này của Hoàng Phi, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lúc này vô cùng lạnh lùng.
“Người đó là ai? Các người đã hạ độc gì với Lam Tử Thất?”
“Tôi cũng không biết người đó là ai, mặc dù tôi hợp tác với người đó, và đối phương cũng thật sự là cho tôi một mỏ vàng, nhưng người liên lạc với tôi luôn là người phụ nữ mà hai người đã nhìn thấy, có điều tôi biết cô ta cũng chỉ đang làm việc theo mệnh lệnh. Về phần độc mà Lam Tử Thất dính phải dường như không nghiêm trọng, chỉ là có thể khiến cô ta vô sinh mà thôi.”
Câu nói của Hoàng Phi khiến Thẩm Hạ Lan không kìm được tức giận nên đã thẳng tay tát anh ta một bạt tai.
“Vậy mà không nghiêm trọng sao? Mấy người có biết một người phụ nữ mà không được làm mẹ là chuyện tàn nhẫn như thế nào không?”
Một nửa khuôn mặt của Hoàng Phi đột nhiên sưng lên.
Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, đau xót nói: “Muốn đánh người thì bảo bọn họ đánh, sao em lại tự mình ra tay vậy chứ? Tay này có đau không? Anh xem xem.”
Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan để kiểm tra.
Thẩm Hạ Lan có chút bực mình, nhưng cô cũng không để ý, lúc này Diệp Ân Tuấn cực kỳ cần thận đối với cô.
Sắc mặt của Hoàng Phi có chút khó coi, không dám mở miệng nói cái gì.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Người phụ nữ đó tên là gì?”