“Đánh lạc hướng? Ý của con là Vu Linh hoàn toàn không có rời khỏi đảo?”
“Rất có khả năng” Hai mắt Thẩm Hạ Lan chợt nheo lại.
“Nếu đó là nơi chúng ta không biết, mẹ nói xem xác của cha con có thể bị giấu ở đó không? Có lẽ Vu Linh đã giấu con điều gì đó, cha con có khả năng không ở trên đảo này, nhưng cũng có thể ở đâu đó gần đây, Vu Linh biết điều này. Điều này cũng giải thích tại sao Diệp Tri Thu lại đưa chúng ta tới đây mà không phải nơi khác.”
Thẩm Hạ Lan phân tích, Tiêu Ái tiếp tục nghe. Bà nói nhỏ: “Nếu phân tích của con là đúng, thì thi thể của cha con ở gần đây đúng không?”
“Mẹ muốn làm gì?” Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt Tiểu Ái có chút điên cuồng và si dại, không khỏi lo lắng hỏi.
Tiêu Ái đột nhiên cười lắc đầu nói: “Cháo nguội rồi, con mau ăn đi, cho dù không đói, trong bụng vẫn còn một người nữa, nhất định phải ăn.”
“Me.”
“Được rồi, ăn no bụng trước đi, cho dù làm gì cũng phải ăn no bụng trước, đúng không?” Tiêu Ái không nói gì, nhưng thái độ kiên trì của bà khiến Thẩm Hạ Lan có chút không nói nên lời. Cô nhận lấy cháo kê rồi ăn. Ăn xong cảm thấy cơ thể có chút ấm lên.
Bên ngoài vẫn đang ồn ào bởi vì Mạnh Vũ Kha bị bệnh, trong trong ngoài ngoài toàn là người, cộng thêm việc đi tìm Vu Linh, hoàn toàn không có ai chú ý tới bọn họ.
Thẩm Hạ Lan dựa vào giường nói nhỏ: “Thực ra Mạnh Vũ Kha đời này cũng coi như không tệ, có một người đàn ông vì yêu cô ấy mà trở thành kẻ thù của cả thế giới, cũng khá hạnh phúc đấy.”
“Hạnh phúc như vậy thì thôi bỏ đi, nghiệp chướng quá nhiều, kiếp sau có thể không nhìn thấy đường sinh mệnh” Lời nói của Tiểu Ái khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, cười nói: “Mẹ, mẹ còn tin có kiếp sau sao?”
“Phải, sống ở kiếp này thật không dễ dàng, vì vậy con hãy tin tưởng rằng mình có thể đạt được điều mình muốn ở kiếp sau” Tiêu Ái ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan, mỉm cười.
Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay bà, trầm giọng nói: “Mẹ, thật ra có rất nhiều thứ không thể hoàn mỹ, dù có sống cả đời cũng sẽ có rất nhiều điều hối tiếc. Cuộc đời này, mẹ nghĩ thoáng chút, con biết mẹ nhớ cha, nhưng chúng ta cần phải điều tra rõ ràng chứ, phải không?”
“Mẹ không sao, con có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Tiêu Ai muốn đỡ Thẩm Hạ Lan nằm xuống.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Con ngủ rồi, cũng không cần nghỉ ngơi nữa. Bây giờ xem náo nhiệt thôi, chờ xem Diệp Tri Thu có tìm được Vu Linh không rồi nói, chuyện con hiếu kì bây giờ là, Vu Linh tại sao lại nói dối con? Nếu bà ấy nói cho con biết tung tích của cha con, chúng ta có thể cùng liên minh, nói không chừng có cơ hội lớn hơn để trốn thoát khỏi đây.”
“Nhưng nếu bà ấy thậm chí không muốn trốn thoát thì sao?” Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt trước lời nói của Tiểu Ái.
“Là sao? Không muốn trốn ra ngoài? Bà ấy không phải muốn đi ra ngoài tìm A Tử sao? Con có thể nhìn thấy được bà ấy rất quan tâm A Tử.
“Bời vì là một người mẹ, bởi vì bận lòng, bà ấy có lẽ mới không thể gặp A Tử” Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bối rối. Tiêu ái nhìn cô, trầm giọng nói: “Con thử nghĩ xem, nếu như con nhìn thấy mẹ giống Vu Linh, con sẽ làm gì?”
Thẩm Hạ Lan dừng lại nói: “Nếu con là A Tử nhìn thấy mẹ con biến dạng và bị bắt nạt nhiều năm như vậy, nếu biết sự thật về chuyện con được sinh, thì rất có khả năng con sẽ đi gϊếŧ Diệp Tri Thu và Mạnh Vũ Kha.”
“Cho nên, bà ấy sẽ không để con gái của mình hủy hoại hạnh phúc hiện tại. Con đã nói với bà ấy rằng A Tử bây giờ sắp làm mẹ, hơn nữa chồng cô ấy rất yêu cô ấy. Trong hoàn cảnh như vậy, bà ấy làm sao có thể hủy hoại sự bình yên và hạnh phúc hiện tại của con gái mình được? Nếu mẹ là Vu Linh, mẹ sẽ dùng tính mạng của mình để giải quyết Diệp Tri Thu và Mạnh Vũ Kha, loại bỏ hoàn toàn lo lắng của A Tử.” Nghe Tiểu Ái nói, Thẩm Hạ Lan đột nhiên hiểu ra.
“Vu Linh định chết cùng Diệp Tri Thu?”
“Đúng vậy, như vậy rất có thể bà ấy sẽ trực tiếp khống chế Mạnh Vũ Kha để uy hϊếp Diệp Tri Thu”
Phân tích của Tiểu Ái không phải không có lý, nhưng Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy vẫn có một số điều khiến người ta nghĩ không rõ được.
Nhưng cô lại không nói gì cả. Đột nhiên, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút choáng váng.
“Mẹ, mẹ cho cái gì vào cháo thế?” Thẩm Hạ Lan không muốn nghi ngờ Tiểu Ái như thế, nhưng cô không thể không nghi ngờ.
Tiêu Ái nhìn Thẩm Hạ Lan, trong mắt có chút dịu dàng, trầm giọng nói: “Một chút thuốc an thần, con yên tâm, không có hại gì đâu, con ngủ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mẹ cũng là mẹ, giống như Vu Linh, mẹ cũng mong con sống tốt, Hạ Lan đừng trách mẹ, có một số việc mẹ điều tra còn dễ dàng hơn con. Điều quan trọng nhất đối với con lúc này là nghỉ ngơi, dù có chuyện gì mẹ cũng sẽ chống đỡ cho con, chờ một ngày không còn chống đỡ được nữa, vậy thì con phải tự đối mặt với nó thôi.”
Giọng Tiêu Ái rất dịu dàng, nhưng khi nghe vào tai Thẩm Hạ Lan, dường như lại đến từ một vùng đất xa xôi nào đó.
“Mẹ, đừng đi, mẹ không thể đi.” Cô cố gắng nắm lấy Tiêu Ái, nhưng trước mắt cô tối sầm lại, cả người rơi vào hôn mê.
Tiêu ái nhìn cô ngất đi, liền đặt cô nằm xuống, kéo chăn bông đắp cho cô, đồng thời cũng tăng nhiệt độ điều hòa trong phòng lên. Bà nhìn khuôn mặt say ngủ của Thẩm Hạ Lan, ngực đau thầu. Thời gian của bà sắp hết.
Mấy ngày nay, cơn đau của bà càng ngày càng lớn, càng ngày càng thường xuyên hơn, nhưng để tránh cho Thẩm Hạ Lan phát hiện, bà vẫn luôn nhẫn nhịn. Bây giờ cả người đầy mồ hôi lạnh.
Tiêu Ái không biết mình có thể sống được bao lâu, cũng không biết mình còn bao nhiêu ngày nữa, trước khi bản thân có thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, bà phải làm mọi cách để đưa Thẩm Hạ Lan ra ngoài, cho dù không ra được, bà cũng muốn Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài biết được tung tích của Thẩm Hạ Lan.
Bà không thể để Thẩm Hạ Lan ở một nơi nguy hiểm như vậy sau khi bà chết được. Diệp Tri Thu có ý đồ gì?
Tiêu Ái hoàn toàn chưa đoán ra được, nhưng chuyện này hẳn là có liên quan đến Thẩm Hạ Lan, nếu không hẳn đã không đưa Thẩm Hạ Lan tới đây.
Bà liếc nhìn Thẩm Hạ Lan lần cuối, sau đó một mình đi ra ngoài. Những người bên ngoài vô cùng ồn ào, không ai quan tâm đến việc Tiêu Ái đi ra ngoài. Tiểu Ái nhân lúc mọi người không chú ý đi xuống tầng hầm khi. Ở đây rất lạnh, rất ẩm ướt. Tiêu Ái đi càng lúc càng sâu.
Bà không biết mình có thể tìm ra manh mối gì ở đây, nhưng đây là nơi mà Vu Linh ở lại lâu nhất, có lẽ bà ta thật sự có thể để lại thứ gì đó.
Tiểu Ái dùng đèn pin soi đường, mới nhận ra tầng hầm rất dài. Có lẽ đây không phải là một tầng hầm, mà là một đường hầm dưới lòng đất. Bà không biết con đường này có thể đi đến đâu, nhưng bởi vì có đường nên nhất định Diệp Tri Thu phải cất giấu thứ gì đó.
Bà bước đi một mình thật chậm rãi. Càng vào trong, độ ẩm và nhiệt độ càng giảm, Tiêu Ái cảm thấy cả người lạnh đến phát run. Đột nhiên bà nhìn thấy một bức tường. Tiêu vi đẩy mạnh, nhưng không đẩy ra được. Lẽ nào là do mình đã nghĩ sai sao? Tiêu Ái lại men theo con đường trở về, kiểm tra trên tường. Có những vết móng tay cào vào, thậm chí có cả vết máu, có lẽ do Vu Linh để lại khi không chịu nổi đau đớn khi ở đây. Có thể thấy, Vu Linh bị tra tấn.
Diệp Tri Thu một chút lòng tốt với người phụ nữ này cũng không có, không chút niệm tình với người phụ nữ đã sinh cho anh ta một đứa con gái.
Tiêu Ái đi tới đi lui trong tầng hầm ba lần cũng không tìm được manh mối hữu ích nào, ngoài việc nhìn thấy cuộc sống khốn khổ của Vu Linh, bà không nhìn thấy gì khác.
Lẽ nào là do mình đã nghĩ sai sao? Tiêu Ái có chút nản lòng. Nhiệt độ ở đây vốn đã lạnh, bà gần như không nhấc được chân lên nữa. Tiêu Ái xoa xoa tay, nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng rời khỏi tầng hầm. May mắn thay, bên ngoài vẫn đang tìm kiếm tung tích của Vu Linh, không ai để ý đến bà. Tiêu Ái nhanh chóng trở lại sảnh phụ, đi vào phòng tắm, tắm nước nóng. Đột nhiên, bụng bà trở nên vô cùng khó chịu. Bà đứng không vững, ngã thẳng vào phòng tắm.
Tiểu Ái kịch liệt ho. Bà biết, bệnh tình của mình lại tái phát rồi, nhưng bà không thể cố hết sức mà ho, sợ ảnh hưởng đến Thẩm Hạ Lan.
Tiêu Ai đang che miệng ho khan, đột nhiên một luồng nhiệt khí từ trong cổ họng phun trào, đỏ tươi cả lòng bàn tay bà.
Là máu!
Tiêu Ái ánh mắt tối sầm lại mấy phần. Có vẻ như thời gian của bà thực sự không còn nhiều nữa rồi. Nhưng Hoắc Chấn Phong rốt cuộc ở đâu? Tiêu Ái lo lắng, nhưng lại như ruồi không đầu, không có manh mối nào.
Bà nhanh chóng rửa sạch vết máu trên lòng bàn tay, sau đó dùng nước nóng làm ấm cơ thể, cho đến khi hết lạnh, bà mới tắt vòi nước đi, lau khô người rồi thay quần áo sạch sẽ.
Thẩm Hạ Lan chật vật đứng dậy, nhưng nhìn thấy Tiêu Ái từ phòng tắm đi ra, trong lòng bỗng có chút lo lắng.
“Mę, mę…”
“Tắm rửa ngủ đi, mẹ không sao.”
Tiểu Ái mỉm cười, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt. Mọi lời trách móc của Thẩm Hạ Lan đều mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài, không nói lời nào hết đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có mùi máu tanh, Tiểu Ái tuy đã tắm rửa sạch sẽ nhưng đối với phụ nữ mang thai mà nói vẫn là vô cùng mẫn cảm.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan chợt đau đớn thêm một chút. Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lúc cô bước ra, Tiêu Ái đã nằm xuống ngủ rồi.
Thẩm Hạ Lan còn đang suy nghĩ nên nói gì, cuối cùng nhiệt độ điều hòa hạ xuống cao hơn một chút, mới nằm xuống lần nữa. Cả hai đều không lên tiếng, không bao lâu sau, Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng thở đều đều của Tiểu Ái.
Sau đó cô mới dám bước ra khỏi giường, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Tiêu Ái. Mạch của Tiểu Ái đập rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều, trong lòng cô càng ngày càng lo lắng.
Thẩm Hạ Lan nghĩ, nếu như bây giờ có thể liên lạc với Bạch Tử Đồng thì thật tốt, nhưng bây giờ ở đây không có tín hiệu điện thoại, phải làm sao đây?
Bụng Tiểu Ái đau đớn như dời sông lấp biển, nhưng không để Thẩm Hạ Lan phát hiện, bà chỉ có thể giả vờ ngủ, nhưng mồ hôi lạnh trên trán khiến bà cảm thấy không chịu đựng được nữa rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi, rất nhiều tiếng bước chân ồn ào đều hướng sảnh chính mà đi tới. Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ là tìm được Vu Linh? Cô nhanh chóng đứng dậy, nhưng khi thấy Tiêu đi ngủ say cô chợt khựng lại.
Phải làm sao đây? Tiểu Ái hiện tại không thể rời khỏi được, nhưng bên phía Diệp Tri Thu cũng không biết tình huống như thế nào, cô phải lựa chọn như thế nào đây?