Phi thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, vội vàng đi theo.
“Diệp tổng, chúng ta đi đâu vậy?”
“Cậu ở lại trông mợ chủ, nhớ là phải dùng cả tính mạng để trông cô ấy, biết chưa?”
Diệp Ân Tuấn nói rất nghiêm túc.
Phi dừng một chút rồi vội vàng gật đầu.
Anh ta được Thẩm Hạ Lan đề bạt lên, tất nhiên sẽ trung thành với Thẩm Hạ Lan, đặc biệt lúc này Triệu Ninh đã bị sắp xếp ra ngoài, chỉ để lại anh ta làm vệ sĩ cho Thẩm Hạ Lan, Phi cảm thấy mình cực kỳ vinh hạnh.
“Diệp tổng cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dùng mạng mình để bảo vệ mợ chủ.”
“Vậy nhờ cậu.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đi ra ngoài.
Anh tự lái xe, cũng không ai dám đi theo anh.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng trở về nhà cũ của nhà họ Diệp, anh nhớ ra có một người khác giống hệt mình đang tìm thứ gì đó trong phòng làm việc của mình, cũng không biết Minh Triết thế nào rồi.
Lúc bảo vệ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ngây ra, không phải Diệp tổng mới đi vào không lâu sao? Đi ra từ lúc nào thế?
“Thát thần cái gì? Đi đóng tất cả các cửa lại, không có lệnh của tôi không ai được phép mở cửa tôi. Tôi muốn đóng cửa lại đánh chó.”
Vẻ lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn khiến bọn họ hơi sửng sốt, nhưng những gì anh nói nhất thời khiến bọn họ biết người trước mặt họ đây đúng là Diệp tổng của bọn họ.
Vậy nghĩa là người đi vào lúc trước không phải à?
Mặc dù mọi người rất kho hiểu nhưng vẫn nhanh chóng hành động.
Sau khi Diệp Ân Tuấn lái xe vào, anh trực tiếp xuống xe, khóa cửa.
Diệp Phong trong phòng làm việc nghe tháy tiếng, nhìn xuống từ cửa số sát đất thì thấy Diệp Ân Tuấn đã trở lại.
Hỏng rồi!
Anh ta vẫn chưa tìm được thứ mình muốn, bây giờ lại va chạm với Diệp Ân Tuần, phải làm sao đây?
Diệp Phong lập tức nhớ tới Diệp Minh Triết.
Đúng vậy.
Lấy danh vua để sai khiến chư hầu.
Diệp Ân Tuấn quan tâm nhát là máy đứa trẻ như Diệp Minh Triết, nếu anh ta có Diệp Minh Triết trong tay thì còn sợ không thoát ra được sao?
Nghĩ vậy, Diệp Phong vội vàng mở cửa phòng làm việc ra, định đi tìm Diệp Minh Triết, nhưng anh ta không phát hiện, không biết từ lúc nào bên ngoài cửa phòng làm việc đã bị người ta đỗ một lớp dầu ăn.
Diệp Phong vừa ra đến cửa, bước một bước liền bịch một tiếng ngã thẳng xuống đất.
“ịp Diệp Phong muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng anh ta lại cách tay vịn hành lang hơi xa.
Đúng lúc này, anh ta nghe được tiếng Diệp Minh Triết vang lên bên tai.
“Có cần giúp không ạ?”
“Dĩ nhiên.”
Nhìn thấy Diệp Minh Triết, Diệp Phong có chút hy vọng. Theo anh ta thấy, đứa bé này dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể không phân biệt được anh ta là ai.
Anh ta vội vàng cười nói: “Mau đỡ ba đứng lên.”
Khóe môi Diệp Minh Triết hơi nhếch lên, cười mỉa mai, nhưng lại vươn tay về phía anh ta.
Diệp Phong nắm tay Diệp Minh Triết, mượn lực để đứng dậy, trong lòng thầm tính toán, giờ đã bắt được Diệp Tử An, anh ta cũng không định buông tay.
Nghĩ vậy, vẻ u ám xẹt qua đáy mắt Diệp Phong.
Chỉ là anh ta còn chưa đợi thực hiện được kế hoạch lớn của mình, Diệp Minh Triết đã trực tiếp túm lấy.
anh ta, rồi ném qua vai, tiện thể cho anh ta một cú liên hoàn đá.
Diệp Phong ngu cả người.
Anh ta nhìn thấy nụ cười mỉa mai trên khóe môi Diệp Minh Triết lúc bay trên không trung, trong lòng hoảng hốt, nhưng đã quá muộn.
“Rầm” một tiếng, thân thể nặng nề của Diệp Phong ngã xuống hành lang, bởi vì có dầu ăn, cơ thể anh ta trượt về phía trước một đoạn, đúng đến đầu cầu thang.
“AI Đừng mài!”
Diệp Phong dường như có linh cảm, muốn nắm lấy tay vịn cầu thang, nhưng không biết là ai đã buộc một Ít gai (xước mang rô?) vào tay vịn, anh ta vừa nắm lấy thì bị gai đâm vào tay, đau đến khóc thét, vội vàng thả tay ra.
Dưới sự trợ giúp của dầu ăn, Diệp Phong lộc cộc lăn xuống cầu thang.
Lăn cồng cộc xuống chân cầu thang dưới lầu một, Diệp Phong còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một đôi chân to giẫãm lên người.
“Chơi vui không?”
Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói, nhưng cơn bão dữ dội trong mắt khiến Diệp Phong không hiểu sao lại sợ hãi.
“Lão Diệp, nhiệm vụ của con đã hoàn thành, chuyện còn lại giao cho ba nhé.”
Diệp Minh Triết bảo người lau sạch dầu ăn.
Diệp Ân Tuấn ra dấu OK với con trai.
Lúc này Diệp Phong mới muộn màng phát hiện mình bị hai cha con này gài bẫy rồi.
“Sao nó biết được? Nó chỉ là một đứa trẻ con.”
Diệp Phong không chịu thua.
Anh cảm thấy mình không có sơ hở gì, sao lại bị người ta gài bẫy chứ?
Diệp Minh Triết thật sự nhìn không nhìn nổi bộ dáng ngốc nghếch của anh ta, không khỏi lắc đầu, đi đến trước mặt anh ta nói: “Chính ông tự mình chui đầu vào lưới còn trách ai? Vốn là tôi với mẹ còn đang suy nghĩ không biết phải đi đâu tìm ông thì ông đã tự dâng mình đến cửa. Nếu tôi không chớp lấy cơ hội trừng trị ông thì sao xứng đáng với sự vất vả của mẹ tôi mấy hôm nay? “
“Cái gì?”
Đầu óc Diệp Phong hoàn toàn sụp đổ.
“Tôi và ba cậu giống nhau như đúc, cũng không nói chuyện với cậu được mấy câu, sao cậu lại phát hiện tôi không phải là anh ta?”
Đây là chuyện Diệp Phong khó hiểu nhất.
Diệp Minh Triết khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Thứ nhát, tôi chưa bao giờ gọi chú ấy là ba, tôi chỉ gọi chú ấy là Lão Diệp. Thứ hai, tôi không có quần yếm, Lão Diệp biết chuyện này, nhưng lúc tôi hỏi ông, ông lại bảo tôi tự tìm. Cho nên dù ông có khuôn mặt giống hệt Lão Diệp thì sao chứ? Ông là giả, chung quy vẫn sẽ không trở thành thật được.”
Nghe Diệp Minh Triết nói vậy, Diệp Phong hiểu ngay.
Anh ta không ngờ mình lại thua trong tay một đứa trẻ.
“Tôi không cam tâm! Diệp Ân Tuần, anh có bản lĩnh thì tha tôi ra, chúng ta quang minh chính đại đấu một trận.”
“Mày không xứng đấu với tao, dù sao thì từ nhỏ mày sống dưới cái bóng của tao như một con chuột vậy.
Mày đã muốn làm Diệp Ân Tuấn như vậy, tốt thôi, tao sẽ cho mày một cơ hội làm Diệp Ân Tuần.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp trói anh ta lại, rồi nói với người bên cạnh: “Giao nó cho đội trưởng Trương, nói là vụ án tử vong của Diệp Phong đã có đầu mối mới, người giả mạo tôi này đã gϊếŧ người.”
Diệp Phong hiểu ngay.
“Anh muốn để tôi ngồi tù thay anh? Diệp Ân Tuần, tôi là anh em ruột của anh đầy!”
“Không, mày không phải, mày chỉ là một người biến đổi gien thôi.”
Những người khác có thể không hiểu lời của Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Phong thì hiểu.
Mặt anh ta bỗng tái đi.
Diệp Ân Tuấn nói tiếp: “Gϊếŧ mày, có lẽ sẽ có Diệp Phong thứ hai, Diệp Phong thứ ba, giống như Diệp Phong có trái tim bẩm sinh không hoàn chỉnh đã chết kia vậy. Thật ra mày và nó đều giống nhau, không phải sao? Chỉ cần chú hai muốn, ông ấy có thể tạo ra vô số Diệp Phong, cho nên mày cũng không phải là duy nhất, mày đã chủ động đưa tới cửa, vậy tiện thể giải quyết luôn mớ hỗn độn do chú hai để lại đi, mạng người này vốn là do các người tạo ra, tất nhiên nên để các người tự gánh vác.”
Nói xong, anh không cho Diệp Phong bắt kỳ cơ hội nào, trực tiếp cho người đưa anh ta đi.
Diệp Minh Triết chớp mắt, nhìn Diệp Ân Tuấn đứng trước mặt mình, cậu đột nhiên giang tay, cười nói: “Lão Diệp, chào mừng về nhà.”
“Cám ơn con, con yêu của ba.”
Diệp Ân Tuấn ôm chặt Diệp Minh Triết, trong lòng vô cùngcảm động, thậm chí có chút biết ơn Thẩm Hạ Lan.
Là cô đã sinh cho anh một cậu con trai ưu tú như vậy, cũng chính cô là người đã cho mình được cảm nhận sự quan tâm và ấm áp của gia đình.
Những thứ này dù có bao nhiêu tiền cũng không mua nỗi.
Sau khi Diệp Minh Triết thấy Diệp Ân Tuấn thật sự không sao thì mới yên lòng.
“Được rồi, bây giờ cháu phải nghỉ ngơi, mấy ngày nay mệt chết rồi.”
Diệp Minh Triết mạnh miệng nói.
Diệp Ân Tuấn xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Đi ngủ đi, có chuyện gì ba sẽ gọi con.”
“Cháu muốn ngủ dậy rồi đi thăm mẹ.”
“Được.”
Bây giờ, chỉ cần là yêu cầu của Diệp Minh Triết, Diệp Ân Tuấn đều sẽ đồng ý.
Tính tình đứa bé này rất tốt, anh không cần quá lo lắng.
Sau khi thu dọn lại trong nhà, hai mắt Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.
Viện nghiên cứu của chú hai nhà họ Diệp nghiên cứu cái gì có lẽ Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng Diệp.
Ân Tuần biết, Diệp Phong chạy tới nhà họ Diệp muốn tìm cái gì, hiện giờ anh đã biết rồi.
Diệp Ân Tuấn đẩy cửa phòng làm việc, nhìn đồng hỗn độn trên mặt đất, không khỏi lắc lắc đầu.
Anh cầm lấy một quyền sách trên giá sách, giá sách liền tách ra hai bên, lộ ra một hành lang dài bên trong.
Đây rõ ràng là một căn phòng bí mật.
Trong nhà giàu có luôn có một hai chỗ cất những thứ quan trọng, này địa phương không có khả năng là quỹ bảo hiểm, chỉ có thể sửa lại trong nhà, bộ phận này ngoài Diệp Ân Tuấn ra thì không ai biết.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi vào, giá sách tự động khép lại.
Anh đi dọc hành lang một đoạn thì trông thấy một cái bàn bát tiên, trên đó có bài vị của ông nội Diệp Ân Tuần, bên cạnh còn có bài vị của ba anh.
Anh thắp cho họ hai nén hương, rồi nhỏ giọng nói: “Ông nội, ba, chú hai đã tìm đến đây rồi, chắc là muốn nhắm vào tài liệu nghiên cứu năm đó của ông nội. Bây giờ con đã hiểu tại sao chú hai lại tới nhà họ Lam gây rắc rối. Chuyện này đã kéo dài ba thế hệ, nên kết thúc thôi.”
Nói xong, anh lấy một cái hộp nhỏ từ đằng sau bài vị, bên trong là một tờ giấy ghi công thức, nhưng nếu để chú hai nhà họ Diệp nhìn thấy số liệu tính toán bên trên thì chắc sẽ phát điên mắt.
Diệp Ân Tuấn đã chỉnh sửa lại những thứ này, lấy ra phần số liệu nghiên cứu cuối cùng, mặc dù nó đã ngả vàng nhưng anh biết rằng tờ giấy này có ích đến thế nào.
Giữa những tờ giấy ghi công thức, Diệp Ân Tuấn phát hiện ra một danh sách.
Trong danh sách có bốn cái tên, tuy Diệp Ân Tuấn không biết họ, nhưng anh đoán rằng đây hẳn là tên của những nghiên cứu viên năm đó.
Diệp Ân Tuấn sắp xếp lại tất cả, lúc này mới ra khỏi căn phòng bí mật.
Sắc trời bên ngoài u ám, dường như sắp mưa, giống như nhà họ Diệp lúc này vậy, cũng u ám, sắp thay máu hoàn toàn rồi.
Diệp Ân Tuấn phiền muộn châm một điều thuốc, trong làn khói thuốc, không ai thấy rõ mặt anh.
Hơn mười phút sau, chuông điện thoại của Diệp Ân Tuấn vang lên.
Anh nhìn đến số điện thoại trên di động, tiện tay bám nghe.
“Diệp tổng, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”
Rõ ràng là giọng của Triệu Ninh.
Diệp Ân Tuấn không hề bát ngờ, ngược lại cảm tháy lúc này Triệu Ninh mới gọi cho mình có vẻ hơi chậm.
Xem ra anh ta vẫn là một người đàn ông đích thực.
“Triệu Ninh, anh nên biết tôi có giới hạn và nguyên tắc đối với một số việc. Trước đây tôi có thể tha thứ, bởi vì anh chưa chạm vào giới hạn của tôi, nhưng lần này, tôi không thể tha thứ được nữa. Dù sao thì cô ta cũng suýt nữa làm tổn thương vợ con tôi.”