*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Mẫn do dự không biết có nên nhận cú điện thoại này không, nhưng nếu không nhận, Tống Dật Hiên ở bên trong nghe được thì phải làm sao bây giờ? Cô ta phải giải thích như thế nào?
Điện thoại còn đang vang lên, trong lòng Trương Mẫn rất rối loạn.
Không có cách nào, cô ta đành nghe điện thoại.
“A lô?”
“Trương Mẫn, gan của cô lớn rồi đúng không? Dám lâu như vậy mới nhận điện thoại của tôi. Cô muốn nhìn ngón tay của em trai mình đúng không?”
Khẩu khí của đối phương rất hung hăng.
“Anh đừng đυ.ng đến em trai tôi!”
“Không muốn để tôi động tới em trai cô, thì tốt nhất cô phải ngoan ngoãn nghe lời. Thế nào? Hiện tại Tống Dật Hiên hoàn toàn tin tưởng cô?”
Lời của đối phương khiến cho tim Trương Mẫn hơi nhói lên.
“Còn chưa hoàn toàn.”
“Cô lừa dối tôi ít thôi, cô thật sự cho rằng tôi không biết có đúng không? Anh ta vì cô mà không để ý đế sống chết. Trương Mẫn, nếu như cô không muốn nghe lời, tôi có biện pháp để cô phải nghe lời.”
“Anh đừng động đến em trai tôi, anh bảo tôi làm gì, tôi cũng sẽ làm.”
Trương Mẫn cắn môi dưới, cảm giác cả trái tim tan nát.
“Sớm như vậy có phải là tốt không? Sao phải vẽ vời nhiều chuyện với tôi? Tìm con dấu công ty của Tống Dật Hiên, phục chế một con dấu cho tôi.”
“Cái gì?”
Trương Mẫn ngây ngẩn cả người.
“Vật quan trọng như con dấu công ty, làm sao tôi có thể đυ.ng đến?”
“Không đυ.ng được thì cô có thể tự mình nghĩ biện pháp, dù sao cái tôi muốn là con dấu này, cô xem đó mà làm. Nếu như cô không làm được, thì cô tự ngẫm lại hậu quả.”
Sau khi đối phương nói xong liền cúp điện thoại.
Cả người Trương Mẫn giống như tiến vào trong hầm băng.
Cầm con dấu của Tống Dật Hiên hay là công ty, hậu quả của việc làm như vậy là gì, Trương Mẫn rất rõ ràng.
Cô ta không muốn vạch mặt với Tống Dật Hiên, cô ta thực sự yêu anh ta, thế nhưng nếu không làm như vậy, em trai của cô ta phải làm sao bây giờ?
Trương Mẫn cắn môi dưới, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Vì sao cuộc đời của cô ta lại như vậy?
Tống Dật Hiên không biết tâm trạng bây giờ của Trương Mẫn, mua một món đồ trên điện thoại, sau đó để người ta tự mang đến. Vừa quay đầu lại, đã không thấy Trương Mẫn.
“Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn?”
Tống Dật Hiên đuổi tới, nhìn thấy Trương Mẫn tựa ở trên vách tường, dáng vẻ đôi mắt đẫm lệ, lập tức nhíu mày.
“Sao vậy? Ai bắt nạt em?”
“Không có, chỉ là bụng em hơi đau.”
Trương Mẫn cố nén đau khổ nhìn Tống Dật Hiên.
“Anh ở bên cạnh em một lúc là tốt rồi, một lúc.”
“Cô bé ngốc, anh cũng không phải bác sĩ, không thể giúp em giảm đau, ngoan, nghe lời, chờ bác sĩ tới, khám bụng cho em rồi nói tiếp.”
Tống Dật Hiên cười tủm tỉm kéo tay cô ta ra, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Trương Mẫn nhìn tay anh rời khỏi mình, một khắc này, hình như sự trống rỗng trong nháy mắt càn quét cả cuộc đời của cô ta.
Có phải là sau này cô ta cũng sẽ như vậy?
Hay là nói đến cuối cùng sẽ mất đi Tống Dật Hiên?
Sẽ mất đi sao!
Dù sao không có ai thích một người lừa dối ở bên cạnh mình.
Trương Mẫn khóc đến mức ruột gan đứt thành từng khúc.
Chưa từng nếm qua hương vị này, bây giờ hưởng qua, sự ngọt bùi cay đắng này khiến cô ta không thể dứt bỏ.
Tống Dật Hiên rất mau đã gọi bác sĩ đến, nhưng là Trương Mẫn đã không còn ở đây.
“Mẫn Mẫn? Trương Mẫn?”
Tống Dật Hiên nhanh chóng gọi điện thoại cho Trương Mẫn, thế nhưng Trương Mẫn không nghe máy.
“Bác sĩ, tôi đi tìm một chút, có lẽ cô ấy ra ngoài mua đồ đi.”
Tống Dật Hiên cũng không biết là đang nói cho bác sĩ nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài, liền thấy Trương Mẫn ngồi ở trên bậc thang bên ngoài, hai tay ôm đầu gối nhìn những người đi đường, giống như có chút xuất thần.
Bóng lưng của cô cô đơn như vậy, bi thương như thế, cực kỳ giống Tống Dật Hiên khi còn bé.
Tống Dật Hiên còn nhớ rõ sau khi mình biết được ba anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ bị điên, anh ta cũng mờ mịt nhìn người qua đường như vậy, không biết mình nên đi nơi nào.
Giờ khắc này, anh ta phảng phất như thấy được phiên bản thu nhỏ của mình.
Bất lực như vậy, đau khổ như vậy, đau như không còn muốn sống nữa.
Tống Dật Hiên không biết Trương Mẫn như thế nào, anh ta đi qua, ôm Trương Mẫn thật chặt từ phía sau, hi vọng dùng nhiệt độ cơ thể của mình để khiến Trương Mẫn ấm áp.
Trương Mẫn đột nhiên sững sờ, lập tức giằng ra.
“Đừng nhúc nhích, cứ để cho anh ôm như vậy một lúc, khi còn bé, anh chỉ hi vọng có một người ôm anh như vậy, có thể cho anh cảm nhận được một tia ấm áp, có thể nói cho anh rằng ba anh không nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ anh không bị điên. Em không thể cảm nhận được, một thiên chi kiêu tử vốn dĩ được đám người nâng ở trong lòng, trong một đêm đã sụp đổ. Ba không thích anh, mẹ không nhận ra anh, ánh mắt của những người xung quanh nhìn anh đều không giống trước kia Đều gọi anh là cậu chủ Tống, thế nhưng bọn họ gọi tên anh như thế nào khi ở sau lưng, kỳ thật anh biết tất cả mọi chuyện. Khi đó anh cũng thích giống như em, nhìn những người đi trên đường, nhìn bọn họ đi đi tới tới, mặc cho thời gian lãng phí.
Trái tim Trương Mẫn đột nhiên đau nhói.
“Tống Dật Hiên, vì sao anh lại thích em?”
Nghe được câu hỏi của Trương Mẫn, Tống Dật Hiên lập tức cười.
“Không biết, em nói xem, em cũng không xinh đẹp, vóc dáng cũng không cao, nói chuyện còn khó chịu, tính tình cũng không được khá lắm, tại sao anh lại thích em đây?”
Trương Mẫn cắn môi dưới nói: “Đúng vậy, em là một người phụ nữ xấu tính như thế, vậy mà anh lại thích, có phải là anh có xu hướng chịu ngược hay không?”
“Có khả năng. Nhưng thứ cảm tình này, đúng chính là đúng, anh có thể làm gì? Làm sao? Bây giờ muốn đổi ý? Chậm rồi!”
Tống Dật Hiên bá đạo ôm Trương Mẫn, có chút vô lại mà cười cười.
Anh ở lúc này, nụ cười đơn thuần như vậy, hạnh phúc như vậy.
Hình như Trương Mẫn muốn cười theo, nhưng cô ta không cười nổi.
“Bác sĩ tới rồi sao?”
“Tới rồi, em không ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh, chạy nơi này làm gì? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tống Dật Hiên mẫn cảm phát hiện ra cảm xúc của Trương Mẫn không tốt.
Trương Mẫn khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, em trai em gọi điện thoại đến, thân thể của nó không tốt lắm, em muốn quay về thăm nó.”
“Được, anh đi cùng với em, thuận tiện nhìn xem em vợ tương lai của anh.”
Lời của Tống Dật Hiên vừa dứt, liền bị Trương Mẫn từ chối.
“Không cần, em còn chưa nói với nó về anh, chờ em quay về nói chuyện với nó đã, huống chi miệng vết thương của anh còn cần tĩnh dưỡng, đừng đi với em. Gần đây không biết Lưu Mạnh còn muốn làm cái gì, anh phải cẩn thận một chút.”
Trương Mẫn từ chối khiến cho Tống Dật Hiên có chút không quá dễ chịu.
“Anh không thể ra mặt sao? Hay là em sợ em trai anh nói gì về anh?”
“Đều không phải, anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ là muốn trở về thăm em trai. Về phần chuyện của hai chúng ta, trước tiên em phải nói một chút với nó, nếu không nó sẽ quá ngạc nhiên. Tống Dật Hiên, anh phải hiểu em, chúng em đều là dân chúng bình thường, đột nhiên em ở bên anh, thân phận của anh khiến cho người ta nghĩ rằng em leo lên nhà phú quý, cho nên…”
“Em trai em dám nghĩ như vậy, anh đánh nó.”
“Anh dám!”
Trương Mẫn lập tức liền xù lông.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Trương Mẫn, Tống Dật Hiên có chút buồn bực.
“Ở trong lòng em, em trai em còn quan trọng hơn cả anh?”
“Đó là đương nhiên, em ấy là người thân duy nhất trên đời này của em.”
Lời này của Trương Mẫn khiến cho Tống Dật Hiên càng khó chịu hơn.
Anh ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, Trương Mẫn thật hiểu cách đả thương người khác mà.
“Được rồi, anh không về với em, nhưng em phải bảo đảm an toàn của mình, không được, anh vẫn là không yên lòng, không bằng để anh cho người tìm mấy bảo vệ cho em đi.”
“Thật sự không cần mà, Tống Dật Hiên, Lưu Mạnh sẽ không làm gì em đâu, nếu ông ta muốn gây bất lợi cho em thì đã sớm ra tay. Em đang suy nghĩ là ông ta ra tay với anh, có thể là bởi vì điều tra thân phận của anh, sợ anh giúp em điều tra chuyện của Ba mẹ em, nên mới có thể ra tay với anh. Trước khi mọi chuyện chưa điều tra rõ ràng, ông ta sẽ vẫn duy trì hình ảnh chú Lưu tốt đẹp ở trước mặt em. Cho nên anh không cần lo lắng cho em, ngược lại chính anh, nhất định phải ngoan ngoãn, chờ em trở lại biết không?”
Lời của Trương Mẫn khiến cho Tống Dật Hiên có chút không có cách nào phản bác.
“Được rồi, anh đã biết, chính em cẩn thận một chút, khi nào thì đi?”
“Lát nữa sẽ đi.”
Tống Dật Hiên dừng một chút nói: “Có cần gấp gáp như vậy không?”
“Em ấy bị bệnh, bên cạnh không có ai, em phải nhanh chóng quay về.”
Trương Mẫn nói xong cũng đứng dậy, đi về phía phòng bệnh.
Tống Dật Hiên luôn cảm thấy trong lòng Trương Mẫn vẫn luôn ngăn cách anh ở bên ngoài, hiện tại đến cả thân nhân duy nhất của cô đều không cho anh ta gặp, loại cảm giác này thật giống như anh không quan trọng, rất tồi tệ.
Đi theo Trương Mẫn về tới phòng bệnh, bác sĩ đã bắt đầu kiểm tra cho Trương Mẫn.
Tống Dật Hiên cố gắng thu cảm xúc của mình lại, sau đó hỏi: “Bác sĩ, thế nào?”
“Gần đây bệnh nhân đừng nổi giận, tốt nhất là giữ tâm trạng bình tĩnh một chút, có chút nhiễm trùng, tôi cho chút thuốc, chú ý uống đúng hạn.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tống Dật Hiên đưa tiễn bác sĩ, nhìn xem Trương Mẫn đang thu dọn đồ đạc, không khỏi nói: “Có thể đừng gấp gáp như vậy được không? Em cũng nghe bác sĩ nói mà, miệng vết thương của em hơi viêm, em…”
“Anh đừng quản em có được không?”
Trương Mẫn đột nhiên có chút bực bội nói.
Sau khi nói xong, cả cô ta và Tống Dật Hiên đều ngây ngẩn.
Tống Dật Hiên là lần đầu tiên bị một người phụ nữ quát lớn như thế, chủ yếu là anh ta cũng vì quan tâm người phụ nữ này.
Trương Mẫn giống như cũng phát hiện ra thái độ của mình có vấn đề, không khỏi nói chậm lại: “Thật xin lỗi, tâm tình của em không tốt, lại lo lắng thân thể cho em trai em, cho nên khẩu khí không được tốt, anh đừng để ý.”
“Trương Mẫn, anh không để ý ngữ khí của em, anh chỉ là quan tâm thân thể của em.”
Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn, hi vọng nhìn ra chút gì từ trên mặt của cô ta, thế nhưng anh ta đã thất bại.
Trương Mẫn vội vàng quay mặt nói: “Em không sao mà, thân thể của em, em rất rõ ràng. Lúc em không có ở đây, chính anh phải chăm sóc thật tốt cho mình.”
“Đừng nói giống như muốn sinh ly từ biệt với anh như vậy, anh lớn như vậy, không chết được, yên tâm đi. Nè, đây là thẻ ngân hàng, mật mã là sinh nhật của em, đừng từ chối anh. Bệnh của em trai em, rất cần tiền, đến lúc đó đừng bởi vì tiền khiến cho em bị động, cầm đi, cùng lắm thì về sau em kiếm được tiền trả lại cho anh.”
Nhìn thẻ ngân hàng trong tay Tống Dật Hiên, đôi mắt Trương Mẫn lập tức ẩm ướt.