“Bà chủ, Tiểu Thi không gặp tai nạn giao thông. Cô ta không lên xe mà để người khác lái xe của mình ra ngoài, chuyện này rất có thể chúng ta đánh rắn động cỏ rồi.”
Khi Dương Tân gọi tới, Thẩm Hạ Lan rất kinh ngạc.
Có vẻ như người phụ nữ tên Tiểu Thi này khá thận trọng.
Cô cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn cho Dương Tân.
“Tôi biết rồi, dặn dò người của anh tiếp tục theo dõi Tiểu Thi.”
Sau khi gửi đi, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gửi tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn.
“Anh đang ở đâu? Tiểu Thi không lên xe, người bị tai nạn không phải Tiểu Thi, đừng đến đó.”
Diệp Ân Tuấn cau mày khi nhìn thấy tin nhắn này.
Tiểu Thi không lên xe?
Vậy có thể nói lúc này hẳn là Tiểu Thi đã nhận được tin tức, nói không chừng đã bỏ trốn, cũng có thể là sẽ gửi tin nhắn cho Đại Cường kêu bọn họ chuyển Diệp Hồng đi nơi khác.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn vội vàng gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan.
“Tiếp tục canh giữ lối vào của thôn Thủy Điền, có thể bọn họ sẽ chuyển Diệp Hồng đi nơi khác. Bây giờ anh quay về sợ không kịp, nếu như bọn họ chuyển Diệp Hồng đi thì em với Dương Tân cố gắng cứu người ra.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, bảo Diệp Ân Tuấn tranh thủ thời gian nhanh chóng quay lại.
Bản thân cô cũng cau mày.
Bất kể nói như thế nào thì nơi đây không phải là Hải Thành, rất nhiều chuyện cũng không thể coi trời bằng vung.
Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn cho Lam Dũng.
“Em có quen biết cảnh sát ở Vân Nam không?”
Lam Dũng tưởng Thẩm Hạ Lan đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Chị gặp phiền phức gì sao?”
“Không có, có một số việc cần đến sự hỗ trợ của cảnh sát, có điều hệ thống quản lý ở đây có chút phiền phức, cho nên chị mới hỏi em có quen biết ai ở đây không.”
Nghe Thẩm Hạ Lan giải thích như thế, Lam Dũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may, cũng may, ở đó đúng thật là xử lý rất phiền phức, đặc biệt là vấn đề quản lý người bên ngoài đến, trùng hợp là em có một người bạn là cảnh sát. Em sẽ giới thiệu anh ta cho chị, có gì chị nói với anh ta.”
“Được, cảm ơn em.”
“Chị Thẩm, cảm ơn cái gì chứ, lúc quay về mang cho em một ít đồ tốt là được.”
Lam Dũng mỉm cười gửi Messenger của bạn mình cho Thẩm Hạ Lan.
Anh ta sợ bạn mình không biết tình hình của Thẩm Hạ Lan nên đã vội vàng nói với bạn mình về tình hình của cô.
Khi Thẩm Hạ Lan liên lạc với người bạn đó của Lam Dũng thì đối phương đã phản hồi rất nhanh.
“Cần giúp gì thế người đẹp?”
“Có người ở thôn Thủy Điền đang bắt nhốt một đứa trẻ, giam giữ phi pháp, thế nhưng chúng tôi không có cách nào để vào thôn, bây giờ rất có thể bọn họ sẽ dẫn theo đứa bé đó rời khỏi thôn, vì vậy tôi mong nhận được sự giúp đỡ của các anh.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gõ phím thật nhanh.
Người bạn đó nhanh chóng trả lời: “Được rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi qua đó, các cô đừng xen vào. Nếu ở đây xảy ra chuyện gì, các cô can thiệp vào sẽ rất phiền phức.”
“Được, cảm ơn anh.”
“Không có gì, tôi tên là Đại Quân, ở đây nếu có chuyện gì thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi với Lam Dũng rất thân thiết.”
Lời nói của Đại Quân khiến Thẩm Hạ Lan thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết rằng bây giờ mình quay lại đó chắc chắn không kịp, vì vậy cô vội vàng gửi tin nhắn cho Dương Tân.
“Nói với người của anh, chỉ cần quan sát đám người Đại Cường, đừng làm gì cả, càng không được phát sinh xung đột với bọn họ. Một khi Đại Cường muốn rời khỏi thôn Thủy Điền thì đừng chặn lại, chỉ cần theo dõi, thông báo tung tích của họ là được.”
Dương Tân sửng sốt một lúc rồi trả lời: “Nếu bọn họ bỏ chạy thì sao?”
“Nghe theo tôi là được.”
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, sau đó bước nhanh ra khỏi khách sạn, lái xe về phía thôn Thủy Điền.
Không lâu sau khi cô lái xe ra ngoài, Dương Tân gửi tin nhắn đến nói rằng Đại Cường cùng với một vài người đã lái xe rời khỏi thôn Thủy Điền, hơn nữa trên chiếc xe dường như có bóng dáng của Diệp Hồng.
Thẩm Hạ Lan yêu cầu bọn họ theo dõi từ xa, báo cáo vị trí của đám người đó bất cứ lúc nào.
Sau khi nhận được tin tức từ Thẩm Hạ Lan, Đại Quân vội vã dẫn người tranh thủ thời gian chạy đến, ở giữa đường chặn xe đám người Đại Cường lại.
“Kiểm tra thường kỳ! Tài xế tấp xe vào lề xuất trình bằng lái với giấy phép xe. Cảm ơn đã hợp tác!”
Đám người Đại Cường ai nấy cũng đều kinh ngạc.
Ở đây rất hiếm khi kiểm tra thường kỳ, nơi này lại không gần biên giới, chỉ là một ngôi làng nhỏ, làm sao mà cảnh sát lại chạy đến đây kiểm tra xe vậy chứ?
Nhưng dù sao thì anh ta cũng không có gan mà lao tới, suy cho cùng thì anh ta cũng không chịu nổi tội hành hung cảnh sát.
“Anh Cường, phải làm sao đây? Diệp Hồng…”
“Câm mồm!”
Toàn thân Đại Cường toát mồ hôi lạnh.
Anh ta liếc nhìn Diệp Hồng, hung dữ nói: “Tao sẽ cởi trói cho mày, một lát nữa đừng có mà nói lung tung, có biết chưa? Nếu không tao sẽ đánh chết mày đấy!”
Diệp Hồng bướng bỉnh trừng mắt nhìn anh ta.
Khi Đại Cường thấy cô bé tỏ thái độ như vậy thì anh ta tức giận giơ tay lên nhưng đã bị người bên cạnh ngăn lại.
“Anh Cường, cảnh sát đến rồi.”
“Mày cẩn thận đấy cho tao.”
Đại Cường cởi dây trói cho Diệp Hồng rồi ném xuống gầm ghế, hai người đàn ông người bên trái người bên phải kẹp chặt Diệp Hồng khiến cô bé không có cách nào bỏ chạy.
Đại Cường cười tủm tỉm dừng xe lại, nói với Đại Quân: “Làm sao vậy? Thôn nhỏ cũng cần kiểm tra thường kì sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau xuống xe đi!”
Sắc mặt Đại Cường hoàn toàn thay đổi.
Xuống xe?
Vậy Diệp Hồng không nhân cơ hội đó mà chạy trốn sao?
“Còn chờ gì nữa? Hay là trên xe có gì không muốn để người khác thấy? Mấy người không vận chuyển ma túy đấy chứ?”
Khi Đại Quân nói điều này, chân của Đại Cường khẽ run lên.
“Ngài cảnh sát, mấy chuyện đó không nên nói lung tung. Chúng tôi là những công dân tốt, tuân thủ pháp luật.”
“Thật không? Vậy thì xuống xe để chúng tôi kiểm tra.”
Sắc mặt của Đại Cường lúc này hoàn toàn trở nên tối sầm lại.
Trong lòng Đại Cường rất căng thẳng, nhưng anh chỉ có thể bất chấp mà xuống xe.
Anh ta nhìn thấy xe của Dương Tân theo sau cách đó không xa, bởi vì cảnh sát kiểm tra thường kỳ mà dừng lại ở một bên, anh ta không khỏi nhíu mày.
Nếu không có cảnh sát, chắc hẳn những người phía sau sẽ tiến tới giành lấy đứa trẻ đúng không? Có khả năng là người của Thẩm Hạ Lan?
Đại Cường nghĩ đến đó thì lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tiểu Thi nhưng bị Đại Quân ngăn lại.
“Anh đang làm gì vậy? Tìm người giúp đỡ à?”
“Không, không có gì, chỉ là gọi điện thoại cho vợ tôi mà thôi.”
Đại Cường cười nói, nhưng không dám bấm số gọi đi.
“Chờ kiểm tra xong rồi gọi.”
Đại Quân cũng không nói gì nữa, trực tiếp bảo người trên xe xuống xe.
Đúng lúc này, Diệp Hồng đột nhiên đẩy người đàn ông bên cạnh ra, chạy về phía Đại Quân, nắm lấy vạt áo của Đại Quân, bắt đầu khóc rất thảm thiết.
“Diệp Hồng, quay lại đây!”
Trái tim của Đại Cường giống như sắp ngừng đập.
Con nhóc đáng chết này, thật là không khiến anh ta bớt lo lắng mà!
“Làm gì đấy?”
Đại Quân nhanh chóng ngăn Đại Cường lại.
“Đây là chuyện gì vậy?”
Đại Cường toát mồ hôi lạnh, vội vàng cười nói: “Cảnh sát, đây là cháu gái tôi, sức khỏe con bé không tốt, tôi phải đưa cháu đi khám.”
“Huhuhu…”
Diệp Hồng vừa khóc vừa không ngừng xua tay.
Thấy vậy, Đại Cường nhanh chóng nói: “Ai cha, cháu không nói được thì đừng nói. Ngài cảnh sát, cổ họng của cháu gái tôi không được tốt lắm, nên tôi đưa cháu đến bệnh viện khám xem.”
“Vậy sao?”
Đại Quân nhìn Diệp Hồng rồi nhìn Đại Cường, sau đó giễu cợt nói: “Tại sao tôi lại nhận được tin báo rằng các anh đã bắt cóc, giam giữ bất hợp pháp cô bé này?”
“Là ai nói nhảm vậy chứ? Không thể nào! Đây là cháu gái của tôi!”
Thẩm Hạ Lan đúng lúc này cũng vừa tới nơi, vội vàng chạy đến.
Cô kéo Diệp Hồng ra sau lưng mình, khi Diệp Hồng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cô bé ôm chầm lấy Thẩm Hạ Lan òa khóc huhu.
Thẩm Hạ Lan tức giận chỉ vào Đại Cường, dùng tay ra dấu.
Đại Cường có chút hoảng hốt khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, lúc này nhìn thấy Đại Quân đang hỏi thăm tình hình Thẩm Hạ Lan, anh ta nheo mắt lại, quay đầu bỏ chạy.
“Đứng lại!”
Thấy vậy, Đại Quân nhanh chóng dẫn người đuổi theo.
Dương Tân thấy thế vội vàng chạy tới.
“Bà chủ, cô không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, vội vàng kiểm tra cơ thể của Diệp Hồng.
“Có bị thương ở đâu không?”
Diệp Hồng lắc đầu, nhưng khi Thẩm Hạ lan chạm vào cánh tay Diệp Hồng thì cô bé vô thức thu cánh tay của mình lại.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhíu chặt mắt.
Cô vội vàng vén tay áo Diệp Hồng lên xem, phát hiện một mảng xanh tím trên người cô bé, rõ ràng là bị người ta đánh.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô lấy điện thoại ra, chụp ảnh vết thương của Diệp Hồng gửi cho Đại Quân. Cô muốn kiện Đại Cường về tội ngược đãi và giam giữ trẻ em bất hợp pháp.
Khi Đại Quân nhận được ảnh cũng có chút tức giận, dẫn người đuổi theo đám người Đại Cường, không lâu sau thì cũng bắt được bọn chúng.
Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Hồng về khách sạn, bảo cô bé tắm rửa nghỉ ngơi.
Dương Tân đứng ngoài cửa, Thẩm Hạ Lan cầm ra một tấm thẻ đưa cho anh ta.
“Đây là tiền công.”
Dương Tân có chút chua xót, nghĩ đến việc không nhận, nhưng lại sợ sau này Thẩm Hạ Lan không tìm anh làm việc nữa, thế là liền nhận lấy, trong lòng hoàn toàn trống rỗng.
Ám Dạ này vốn dĩ thuộc về Thẩm Hạ Lan, anh ta nhận số tiền này là sao chứ?
Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến nút thắt trong lòng Dương Tân, đưa thẻ ngân hàng cho anh ta, sau đó đóng cửa lại.
Dương Tân đứng ngoài cửa, cay đắng nhìn thẻ ngân hàng trên tay, thật sự không biết nên làm thế nào.
Về phía bên Diệp Ân Tuấn, anh ta đi ngang qua hiện trường vụ tai nạn xe, quay lại xem thì phát hiện hiện trường vô cùng bi thảm.
Anh xuống xe nhìn một cái, thấy quả nhiên không phải là Tiểu Thi thì liền lên xe.
“Diệp tổng, anh rất thất vọng sao?”
Giọng của Tiểu Thi đột nhiên vang lên từ phía sau.
Diệp Ân Tuấn nheo mắt lại, nhìn Tiểu Thi từ trong kính chiếu hậu, không biết cô ta đã lên xe từ lúc nào, lạnh lùng cười nói: “Cô cũng to gan thật đấy, không sợ tôi lái xe chở cô lao thẳng xuống vách đá phía trước sao?”
“Có thể chết cùng với Diệp tổng là điều mà tôi mơ ước. Chỉ là Diệp tổng cam lòng bỏ lại Thẩm Hạ Lan sao?”
Tiểu Thi cười vô cùng quyến rũ, nhưng Diệp Ân Tuấn không có hứng thú liếc nhìn cô ta, có điều khi nghĩ đến việc Tiểu Thi đã làm nhiều chuyện như vậy, anh vẫn tức giận không nguôi.
“Thật sao? Vậy thì cùng chết đi.”
Nói rồi, anh mạnh mẽ nhấn chân ga, phóng xe thẳng lên núi.
Tốc độ của chiếc xe lao trên đường vượt quá 160, dọa cho khuôn mặt của Tiểu Thi tái mét vì sợ hãi.
“Diệp Ân Tuấn, anh điên rồi sao? Dừng lại! Dừng lại đi!”
Cô vỗ ghế lái của Diệp Ân Tuấn, nhưng điều mà Diệp Ân Tuấn muốn chính là như thế, làm sao có thể dừng xe chứ?
Diệp Ân Tuấn không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc.
Tiểu Thi cảm thấy toàn bộ dạ dày của mình đang xáo trộn.
Cô ta vô cùng sợ hãi!
Cô ta bị sự điên cuồng của Diệp Ân Tuấn dọa cho sợ hãi.
Không phải Diệp Ân Tuấn thực sự sẽ đưa cô ta vào chỗ chết đấy chứ?
Nhìn thấy đường núi hiểm trở không ngừng lùi về phía sau, Diệp Ân Tuấn đã lái xe đưa cô đến đỉnh núi, Tiểu Thi sợ hãi hét lên.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm đến cô, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
“Diệp Ân Tuấn, tôi vẫn chưa muốn chết! Anh dừng lại đi! Tôi thề, tôi hứa sẽ không làm phiền anh với Thẩm Hạ Lan nữa. Thật đấy! Anh mau dừng lại đi!”
Tiểu Thi khóc đến nỗi giọng nói cũng thay đổi.
Nhìn thấy vách đá trước mặt, trái tim của Tiểu Thi như muốn vỡ vụn ra.
Vào lúc này, đầu của Diệp Ân Tuấn đột nhiên đau.
Anh muốn đạp phanh dừng xe lại, nhưng cảm giác đau đầu muốn nổ tung khiến anh không khống chế được, nhìn về phía vách đá mình đang tiến tới, Diệp Ân Tuấn cũng có chút hoảng hốt.