Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan đang nhìn anh qua camera.
Đôi mắt cô vẫn trong sáng như thế, vẫn khiến anh say mê như vậy.
Diệp Ân Tuấn vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt Thẩm Hạ Lan trên màn hình máy tính.
Cô gầy và đen đi rồi, nhưng tinh thần lại tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ rời xa anh, cô sống thoải mái đến thế sao?
Diệp Ân Tuấn biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại trong lòng mình như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tựa như đang có một con dao cùn đang đυ.c khoét trái tim anh, từng chút từng chút một.
“Sao vậy? Chị Thẩm? Có chuyện gì thế?”
Lam Dũng thấy Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm camera trên tường thì không khỏi hỏi một tiếng.
Thẩm Hạ Lan quay đầu, cười lắc lắc đầu, nhưng vẫn nhìn thoáng qua camera.
Cô có ảo giác hình như ở bên kia có ngươi đang nhìn cô qua camera.
Loại cảm giác này ùa tới vô cùng kỳ lạ và bất ngờ, luôn cảm thấy không yên.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ cảnh giác của Thẩm Hạ Lan, không khỏi nở nụ cười.
“Tổng giám đốc Diệp, phu nhân nghi ngờ anh còn vui vẻ sao?”
Tống Đình cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu Diệp Ân Tuấn.
Một tháng nay, Diệp Ân Tuấn như phát điên tìm kiếm Thẩm Hạ Lan khắp nơi, không buồn ăn uống, người cũng gầy đi trông thấy, trán và xương gò má cũng nhô ra.
Nhưng giờ khắc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cả người anh dường như cũng trở nên dịu dàng, ngay cả không khí bên cạnh cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Diệp Ân Tuấn dịu dàng cười nói: “Không có tôi ở bên cạnh, cô ấy có thể giữ được sự cảnh giác như vậy đã là rất khá rồi.”
Tống Đình không thể hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, Lam Dũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, lại nhìn camera, anh ta đưa ngón tay ra gõ gõ bàn.
“Này, dữ liệu camera truyền về đâu?”
Nhân viên tài vụ hoảng sợ, vội vàng nói: “Là phòng an ninh.”
“Mấy người làm việc đều bị giám sát thế này sao?”
Nghe thấy Lam Dũng hỏi như vậy, sắc mặt nhân viên tài vụ đỏ lên, ấp úng nói: “Phòng tài vụ là bộ phận quan trọng nhất trong công ty, cho nên camera theo dõi cũng khá nhiều.”
“Ồ.”
Lam Tây ồ một tiếng đầy thâm ý làm nhân viên tài vụ hơi khẩn trương.
Thẩm Hạ Lan thấy Lam Dũng dọa người ta như vậy thì không khỏi túm lấy cổ tay áo của anh ta.
Hành động và biểu cảm của cô gái này làm sắc mặt Diệp Ân Tuấn lại trở nên khó coi.
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ làm như vậy với những người đàn ông khác, ngoài anh ra, ngay cả Tống Dật Hiên cũng chưa từng. Bây giờ cô lại làm như vậy với Lam Dũng, có thể thấy được địa vị của anh ta ở trong lòng cô.
Trái tim Diệp Ân Tuấn lại đau đớn.
Trước khi tìm thấy Thẩm Hạ Lan, anh luôn tự nhủ rằng chỉ cần cô có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ, anh cũng không cầu mong gì thêm nữa. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nụ cười của Thẩm Hạ Lan không dành cho anh mà lại cho một người đàn ông khác, anh mới phát hiện mình không thể chịu nổi.
Thẩm Hạ Lan là vợ của anh!
Cô là của anh!
Tống Đình sợ Diệp Ân Tuấn không nhịn được lao ra tẩn Lam Dũng một trận, anh ta lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ Diệp Ân Tuấn chỉ giữ sắc mặt âm trầm, không có hành động gì.
“Tổng giám đốc Diệp, anh định...”
“Tôi không muốn dọa cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong câu Lan.
Lam Dũng cảm thấy cổ tay áo của mình bị người ta túm chặt, không khỏi nhìn về phía người này phải...”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, ý cô rất rõ ràng.
“Được rồi được rồi, nể mặt của chị Thẩm, tôi sẽ không làm gì, nhưng ông mau kết toán tiền lương của chị Thẩm cho tôi.”
Lam Dũng gõ mặt bàn.
Nhân viên tài vụ vội vàng gật đầu, xem xét từng khoản một, sau đó kết toán tiền lương cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn tiền lương của mình, tuy rằng không phải rất nhiều, so ra vẫn tin rất lớn.
“Không có lần sau nữa, chức trách của phòng tài vụ các người là phát lương đúng hạn, biết không?”
Lời nói của Lam Dũng làm Thẩm Hạ Lan hơi buồn cười.
Nhân viên tài vụ vội vàng gật đầu đồng ý.
Thẩm Hạ Lan cất tiền đi, lúc này mới đứng đậy đi ra ngoài cùng Lam Dũng.
Diệp Ân Tuấn đi ra từ một căn phòng khác, nhân viên tài vụ vội vàng tới đón tiếp.
“Tổng giám đốc Diệp, dẫn nhân viên tài vụ đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng của họ, trong lòng vô cùng hối hận.
Lúc đầu Tống Đình đã từng nói người này là Thẩm Hạ Lan, nhưng sau khi anh tra ra Lam Dũng thì đã từ bỏ, hại anh lãng phí một tháng vô ích, đi một vòng lớn, cuối cùng lại vẫn cũng quay trở lại nơi đây.
Nếu một tháng trước đã tìm được Thẩm Hạ Lan, có phải cô sẽ không tự hỏi, nhưng trên thế giới này không có nhiều “nếu như” như vậy.
Thẩm Hạ Lan và Lam Dũng ra khỏi tập đoàn Đằng Vân, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan vô cùng tốt.
Cô túm cổ tay áo của Lam Dũng, dùng thủ ngữ nói: “Hôm nay nhận được lương, tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
Lam Dũng dừng một lát, sau đó vô cùng vui vẻ nói: “Thật sao? Mời tôi ăn cơm? Chị không được đổi ý Dũng đã giúp mình rất nhiều, ngay cả Diệp Tranh cũng thích tiếp xúc với anh ta.
“Đây chính là chị nói nhé, lát nữa đừng nói tôi bắt nạt chị. Cho chị một cơ hội đổi ý một lần nữa, chị có thể không mời tôi.”
Lam Dũng nói làm Thẩm Hạ Lan bật cười.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ mi mắt cong cong của Thẩm Hạ Lan qua kính thủy tinh, thật sự vô cùng tự trách người Lan không ngừng dùng ngôn ngữ của người câm điếc, rốt cuộc sau khi mất đi giọng nói cô đã sống như thế nào?
Cô không phải người câm bẩm sinh, mà sau này bị người ta hãm hại. Hơn một tháng qua rốt cuộc cô đã điều chỉnh tâm trạng của mình như thế nào để có thể tích cực lạc quan trở lại như bây giờ đây? Là bởi vì có Lam Dũng bên cạnh sao?
Diệp Ân Tuấn đùa một hồi, cô bị Lam Dũng túm lên xe, sau đó đi về phía một quán ăn.
Diệp Ân Tuấn giống như kẻ theo dõi, lén lút lên xe bám theo phía sau, nhắm mắt bám đuôi bọn họ.
Lam Dũng dẫn Thẩm Hạ Lan tới một quán ăn khuya.
Thẩm Hạ Lan không khỏi hơi dừng lại.
“Ở đây?”
Cô hơi không quá chắc chắn nhìn Lam Dũng.
Lam Dũng chớp mắt cười nói: “Sao vậy? Đổi ý rồi? Không muốn mời tôi Dũng sợ đưa cô tới nhà hàng quá lớn sẽ tốn kém nhiều tiền, cho nên mới đưa cô tới đây.
Thẩm Hạ Lan kéo tay Lam Dũng lôi đi.
Lam Dũng hiểu ý của Thẩm Hạ Lan, anh ta nắm lấy tay cô, nói: “Chị Thẩm, thật ta nhà hàng cao cấp cũng không ngon bằng quán ăn khuya đâu. Trước kia tôi thường xuyên tới đây ăn cùng với đám anh em của tôi. Đồ ăn ở đây rất ăn khá ngon, chị thử xem nhé?”
Thẩm Hạ Lan có chút cảm động.
“Chị Thẩm, chị đừng nhìn tôi như vậy, chị sẽ khiến tôi cảm thấy chị yêu tôi.”
Câu nói đùa của Lam Dũng lại chọc cười Thẩm Hạ Lan.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ tới ăn ở những nơi như thế này.
Nơi này đầy những ngồi đó ăn uống, ồn ào khiến người ta vô cùng đau đầu.
Nhưng Thẩm Hạ Lan và Lam Dũng tới hỏi họ muốn ăn gì, Thẩm Hạ Lan đều giao tất cả cho Lam Dũng.
Nhìn Lam Dũng lại gọi thêm một món Thẩm Hạ Lan thích ăn, Diệp Ân Tuấn càng thêm khó chịu.
Anh phát hiện, Lam Dũng đang từng chút từng chút thay thế anh, sau đó ở bên Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống, anh hơi không hài hòa với mọi người ở đây cho lắm. Anh thấy những người vest đắt tiền ra, cũng gọi món theo những gì Thẩm Hạ Lan đã gọi.
Thẩm Hạ Lan nhìn đồ ăn trước mặt, lại nhìn Lam Dũng đã bắt đầu ăn, không khỏi cầm đũa nếm thử một chút.
Ừ!
Hương vị thật sự là không tồi!
“Thế nào? Tôi không lừa chị chứ? Nói cho chị nghe, đồ ăn bình dân cũng không phải đều không tốt, thêm nữa kẻ có tiền cũng chưa chắc đã ăn được đâu. Tôi thích cuộc Dũng đặt tôm đã lột vỏ vào bát, sau đó đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Cảm ơn!”
Thẩm Hạ Lan ra hiệu.
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên cảm thấy đồ ăn có ngon hơn nữa bây giờ cũng không ra hương vị gì. Anh sắp ghen chết rồi.
Cả quá trình Thẩm Hạ Lan và Lam Dũng ăn uống đều là Lam Dũng nói, Thẩm Hạ Lan cười, thỉnh thoảng cô lại dùng thủ ngữ trao đổi gì đó với anh ta.
Diệp Ân nay nên vẫn chưa kịp học thủ ngữ của người câm điếc.
Anh bỗng có cảm giác dường như mình và Thẩm Hạ Lan cách nhau trăm núi nghìn sông, rõ ràng cả hai gần nhau trong gang tấc lại như cách biệt trời biển.
Thẩm Hạ Lan đang ăn lại bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn mình.
Cô đột nhiên quay đầu lại.
Diệp Ân Tuấn vội vàng cúi đầu, hơi nghiêng người né tránh ánh mắt cô.
Thẩm khỏi ngây ra một lát.
Diệp Ân Tuấn?
Tay cô hơi run lên, đồ ăn trong tay cũng lập tức rơi xuống.
“Chị Thẩm, sao vậy?”
Lam Dũng hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Hạ Lan, cảm thấy hôm nay cô có gì đó không đúng lắm.
Thẩm Hạ Lan không trả lời anh ta mà vẫn nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn.
Là anh sao?
Anh tới Lịch Thành rồi?
Không!
Không phải là anh!
Sao Diệp Ân Tuấn có thể xuất hiện ở nơi như quán ăn khuya ngậm thìa vàng mà lớn lên, muốn thứ gì chẳng có? Sao anh có thể tới quán ăn khuya thế này?
Thẩm Hạ Lan bỗng cười khổ một tiếng, đáy mắt cũng hơi nóng lên, nhưng lại bị cô cố gắng ép trở lại.
Cô đã không nhớ tới Diệp Ân Tuấn từ rất lâu rồi.
Khi mới bắt đầu, tối đến là cô không thể ngủ nổi, vừa nhắm mắt sẽ hiện lên bóng dáng Diệp Ân Tuấn, sau đó là là cả dáng vẻ chết thảm của bà cụ Hoắc.
Cô không dám ngủ, không thể ngủ, cũng không có cánh nào ngủ nổi.
Vất vả lắm Lam Dũng mới tìm hương an thần ở đâu đó, cô mới có thể ngủ yên được một chút, dần dần đè lại những thứ đó sâu dưới đáy lòng. Tuy rằng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ nhớ lại, những cuộc sống bận rộn, công việc căng thẳng cũng dần dần thay thế chúng.
Bây Ân Tuấn ở đây, trái tim Thẩm Hạ Lan lại dậy sóng, cuồn cuộn không ngừng.
Không!
Đó không phải chỉ là giống!
Đó thật sự là giống y như Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan không nhịn được đứng lên, đi thẳng về phía anh.
Lam Dũng không hiểu chuyện gì, nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi nắm lấy cánh tay cô, hỏi: “Chị Thẩm, sao vậy? Gặp lại người quen sao?”
Đôi mắt Thẩm Hạ Lan vẫn tức đi về phía Diệp Ân Tuấn.
Cố muốn chứng thực xem người này có phải Diệp Ân Tuấn!
Suy nghĩ mãnh liệt này sa khiến cô, làm cô bước từng bước về phía Diệp Ân Tuấn.
- ---------------------------