“Chờ một chút!”
“Chờ cái gì? Nếu cứ chờ thì tất cả chúng ta đều phải ở lại đây đấy.”
Thẩm Hạ Lan lườm Tống Dật Hiên, nói: “Không phải tôi đã nói không có mệnh lệnh của tôi thì anh không được mở miệng à?”
“Nếu như tôi nói với cô Diệp Ân Tuấn cũng ở đây, có phải cô cũng không nghe? Thật sự bắt tôi ngậm miệng à?”
Tống Dật Hiên chọc tức Thẩm Hạ Lan.
Trong lòng anh ta thật sự hy vọng Thẩm Hạ Lan sẽ bỏ Diệp Ân Tuấn, thế nhưng anh ta cũng biết, mất đi Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan sẽ không còn là Thẩm Hạ Lan mà chỉ là một cái xác không hồn thôi, có lẽ ngay cả cái xác không hồn cũng sẽ không có.
Anh ta muốn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vui vẻ sống trên thế giới này, muốn thấy cô được hạnh phúc, cho dù người mang đến hạnh phúc cho cô không phải anh ta.
Loại cảm giác này rất đau khổ nhưng cũng là sự an ủi, đau buồn và vui vẻ cùng tồn tại, là một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, cả người đột nhiên cứng đờ.
Cô nghĩ tới Diệp Ân Tuấn cũng đang ở đây, thế nhưng bây giờ cô có thể đi gặp anh sao? Không biết anh sẽ như thế nào.
Bây giờ bọn họ dìu dắt nhau như vậy, muốn ra ngoài đã rất tốn sức, nếu như Diệp Ân Tuấn cũng giống như Tống Dật Hiên thì cô nên làm sao đây?
Nếu như chỉ một mình cô đi vào, coi như chết chung với Diệp Ân Tuấn cũng không đáng kể, nhưng bây giờ cô không thể để cho Tống Dật Hiên và Dương Tân chết chung với mình.
Bọn họ không nên có kiếp nạn này.
Trái tim đau đớn của Thẩm Hạ Lan đã tan nát rồi, cô nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Tống Dật Hiên cho là mình nghe lầm, vội vàng nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, lúc này mới thấy được vẻ mặt đau khổ của cô.
Trong nháy mắt anh ta lập tức hiểu ra.
“Cô thật sự để ý đến mạng sống của tôi và Dương Tân như vậy sao? Cô không sợ lần này ra ngoài sẽ không có cơ hội nữa nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nữa sao?”
Những gì Tống Dật Hiên hỏi làm sao Thẩm Hạ Lan chưa nghĩ tới chứ?
Cô hít sâu một hơi nói: “Đi thôi.”
“Thẩm Hạ Lan, tôi không cần cô phải làm như vậy!”
Tống Dật Hiên muốn đẩy Thẩm Hạ Lan ra, nhưng cuối cùng không thể toại nguyện.
“Đừng quậy, đi nhanh lên, Minh Triết không kiên trì được lâu đâu.”
Lòng Thẩm Hạ Lan như bị dao cắt, nhưng cô vẫn lựa chọn như vậy.
“Thẩm Hạ Lan! Cô dừng lại cho tôi!”
Tống Dật Hiên càng ngày càng cảm thấy sự đồng cảm của Thẩm Hạ Lan đối với mình làm anh ta không thể chịu được.
“Có phải cô cảm thấy bây giờ tôi là một tên què, chỉ có thể làm gánh nặng của cô, cho nên cô ước gì có thể mau đưa tôi ra ngoài đúng không? Cô yêu Diệp Ân Tuấn như vậy, bây giờ rõ ràng anh ta đang gần trong gang tấc, cô cũng không qua nhìn một chút, cô sợ sau khi xem mình sẽ không thể dẫn tôi rời đi đúng không? Tôi nói cho cô biết, Tống Dật Hiên tôi không cần cô thương hại! Để tôi lại rồi dẫn anh ta đi! Chỉ cần cô hạnh phúc, vui vẻ là tôi thấy thỏa mãn rồi.”
Nói xong, đáy mắt Tống Dật Hiên xẹt qua một tia thâm tình.
Ai có thể nghĩ tới một hoa hoa công tử như anh ta lại nặng tình đến vậy.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta, nói: “Hạnh phúc và vui vẻ của tôi và Diệp Ân Tuấn nhất định là do chúng tôi tự tạo ra, không cần phải dựa vào sự hy sinh của bất cứ ai. Nếu đã như thế, chúng tôi tình nguyện không có gì với nhau.”
“Nói cho cùng, cô chỉ không muốn thiếu nợ tôi thôi đúng không? Thẩm Hạ Lan, cô không thể không khách sáo với tôi như vậy sao? Cô không thể coi tôi là người một nhà sao? Tại sao cô có thể để Diệp Ân Tuấn lại? Sức của tôi với anh ta cũng gần giống nhau, bây giờ tôi trở nên như vậy, chẳng lẽ cô không muốn biết Diệp Ân Tuấn như thế nào sao?”
“Đừng nói nữa.”
Thẩm Hạ Lan hơi không kiên trì nổi.
Cô muốn chứ!
Thật sự rất muốn biết Diệp Ân Tuấn như thế nào!
Anh là trái tim của cô, là người cô ỷ lại nhiều nhất. Nhưng hôm nay cô không thể nghĩ tới, càng không thể đi xem.
Tống Dật Hiên nói rất đúng, cô sợ nhìn thấy anh rồi, mình Hiên giống như không thấy được nỗi khổ của Thẩm Hạ Lan, anh ta tiếp tục nói: “Cô đang sẽ không rời đi được, thế nhưng vẫn kiên trì muốn đưa tôi ra ngoài trước. Thẩm Hạ Lan, ở trong lòng cô, chỉ có Diệp Ân Tuấn mới có thể sống chết với cô thật sao? Cho dù Tống Dật Hiên tôi phải đánh đổi cái mạng này, đối với cô mà nói cũng không đủ tư cách đồng sinh cộng tử với cô đúng không?”
“Tống Dật Hiên, anh lại già mồm cái gì? Con trai tôi đang anh lại không nỡ rời xa nơi này là sao? Anh thật muốn ở lại chỗ này thật sao? Được, tôi cho anh vừa lòng!”
Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức ném Tống Dật Hiên qua một bên.
“Bây giờ anh hài lòng chưa?”
“Cô —— ”
Thẩm Hạ Lan hành động như vậy làm Tống Dật Hiên hơi sửng sốt.
Không phải vừa nãy cô còn kiên trì sao?
Bây giờ vừa nói mà đã từ bỏ rồi?
Tống Dật Hiên không thể nói đau xé lòng vẫn làm anh ta không thể chịu được.
Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi.
Tống Dật Hiên cười khổ một tiếng, lập tức cúi đầu, thuận tiện che đi ánh mắt đắng chát của mình.
Như vậy cũng tốt.
Chỉ cần Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có thể ra ngoài, coi như anh ta đã làm một chuyện công đức viên mãn.
Tống Dật Hiên cúi đầu xuống, trong nháy mắt không thể nhìn thấy ánh mắt Thẩm phía trước hai bước rồi đột nhiên quay người, dùng cổ tay đập vào cổ Tống Dật Hiên.
“Cô —— ”
Đôi mắt Tống Dật Hiên đầy tia kinh ngạc, không kịp nói thêm gì nữa, mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mà trước khi anh ta té xỉu đã nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói, “Dông dài. Chưa chiến đấu đã đòi rút lui, đúng là đồ đê tiện.”
Tống Dật Hiên cười khổ.
Đời này cũng chỉ có vậy.
Đồ đê tiện?
Có lẽ vậy.
Đối với Thẩm Hạ Lan, anh thật sự đê tiện đến tận khớp xương.
Lam Thần ở một bên nhìn thấy hành động của Thẩm Hạ Lan, không khỏi nhìn cô một cái, vẫn không nói gì.
Không thể phủ nhận, cách làm của Thẩm Hạ Lan là trực tiếp nhất và hiệu quả nhất.
Thẩm Hạ Lan cõng Dật Hiên lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Đi mau! Con trai tôi không kiên trì được lâu đâu!”
“Được.”
Lam Thần gian phòng.
Hai người cũng không biết nên chạy đi đâu, chỉ có thể dựa theo đường đi, lúc đi tới góc quẹo, Thẩm Hạ Lan không chú ý trượt chân ngã sấp xuống trước một cánh cửa.
“Cẩn thận một chút.”
Lam Thần không thể nào đỡ cô dậy, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Tống Dật Hiên thật nặng.”
“Thể chất đàn ông và phụ nữ khác nhau mà.”
Lam Thần không thể cõng hai người ra ngoài, dù sao Phương Đình còn đang ở bên ngoài.
Ngay tại lúc Thẩm Hạ Lan định đứng dậy, không biết đυ.ng phải cái gì, cánh cửa trước mắt đột nhiên mở ra, lộ ra cánh cửa bằng thủy tinh ở bên trong.
Tiếng động làm Thẩm Hạ Lan giật mình.
“Trời đất! Đây là trang bị gì vậy?”
Cô vô ý thức kéo Tống Dật Hiên lui về sau mấy bước, lại thấy được Diệp Ân Tuấn ở bên trong.
“Ân Tuấn! Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
Diệp Ân Tuấn thẳng tắp ngồi ở chỗ đó, cả thân không có chút vết thương nào, tựa như đang ngồi bị tâm lý, tự an ủi mình nên dẫn Tống Dật Hiên và Dương Tân ra ngoài trước, nhưng của cô trở nên nặng trĩu, làm sao cũng không thể xê dịch nửa bước.
“Đi thôi!”
Lam Thần đi vài bước thì phát hiện Thẩm Hạ Lan không đi theo, quay đầu lại thấy cô nhìn vào người ở trong cửa kính, hai mắt ửng đỏ, đáy mắt đang dâng trào nước mắt.
“Anh ta là ai vậy?”
“Là chồng tôi.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói ra ba chữ này, cô cảm thấy trái tim mình như đang chảy máu.
“Diệp Ân Tuấn! Diệp tinh.
Diệp Ân Tuấn giống như nghe thấy có người đang gọi mình, anh muốn mở to mắt, nhưng mí mắt vô cùng nặng nề.
“Ân Tuấn, anh mở to mắt nhìn em đi! Anh nhìn em đi!”
Thẩm Hạ Lan biết mình nên lập tức rời đi, nếu không thì không ai trong số họ có thể đi tiếp, thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cô không thể khống chế được bản thân mình.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy trực tiếp đối mặt với Thẩm Hạ Lan.
“Hạ Lan?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên đứng dậy, nhưng lại giống như bị điện giật, kêu lên một tiếng đau đớn, rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ cũ.
“Ân Tuấn! Anh sao vậy?”
Cả người Diệp Ân Tuấn đang đau đớn.
Anh cắn răng nhìn cô gái trước mắt, cho rằng mình đang nằm mơ, thế nhưng cơn đau đớn kịch liệt làm cho anh ý thức được, tất cả đều là sự thật.
Thẩm Hạ Ân Tuấn sốt ruột không nói nên lời.
Anh thấy được Tống Dật Hiên bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
Anh biết Tống Dật Hiên tới đây, cũng biết vì sao Tống Dật Hiên trở thành như vậy, bây giờ nhìn thấy những người đứng phía sau Thẩm Hạ Lan và Lam Thần đẹp không giống người, chân mày anh hơi nhíu lại.
“Anh ta là ai?”
Thẩm Hạ Lan theo ánh mắt anh nhìn thoáng qua, rồi nói: “Một người bạn giúp em làm gì mới có thể cứu anh ra?”
“Em không thể cứu anh ra.”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn trực tiếp làm Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
“Anh nói cái gì?”
“Nghe anh nói, Hạ Lan, đưa Tống Dật Hiên ra ngoài trước đi. Không cần phải để ý đến anh. Mọi người có thể đi vào nơi này đã rất khó khăn, muốn mở cánh cửa này ra, mọi người không thể làm được, cũng đừng để Minh mẹ anh, rồi dẫn mẹ anh với bọn nhỏ rời khỏi Hải Thành, tránh xa Diệp Nam Phương ra, nếu không được thì kêu Hoắc Chấn Đình bảo vệ em. Nhất định phải dẫn theo Diệp Tranh, không thể để cho Diệp Tranh trở về nhà họ Diệp, càng không thể để nó trở lại bên người Nam Phương. Nhớ đó.”
Dường như Diệp Ân Tuấn biết thời gian của họ không còn nhiều nên anh nói nhanh rồi vội gì, nước mắt từ khóe mắt không ngừng trượt xuống.
Cô siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào thịt cũng không biết.
Lam Thần cho rằng cô sẽ liều lĩnh cứu Diệp Ân Tuấn, dù sao mục đích cô tới đây chính là cứu người này không phải sao?
Thế nhưng làm anh bất ngờ chính là, Thẩm Hạ Lan từ từ đứng lên, một lần nữa vác Tống Dật Hiên lên trên lưng.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, đột nhiên mỉm đây thì em sẽ ở đây. Lên trời xuống đất xuống hoàng tuyền, anh đừng nghĩ sẽ thoát khỏi em. Em biết anh nghĩ như thế nào, anh yên tâm, em sẽ làm một người mẹ tốt, sẽ giúp anh thực hiện trách nhiệm của một người con, chỉ là anh hãy nhớ rằng, nếu anh dám chết trước em, thì lúc xuống hoàng tuyền, em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Diệp Ân Tuấn nhếch khóe miệng cười.
Đây cần nhiều lời đã biết nên làm như thế nào.
Cô kiên cường, tự lập, ẩn nhẫn, nhưng lại quật cường, cố chấp. Cô biết bây giờ điều làm anh không yên tâm nhất chính là bọn nhỏ và mẹ anh, cho nên phải chịu đựng nỗi đau người thương gần trong gang tấc nhưng không thể cứu ra, mà sẽ sắp xếp thật tốt cho họ trước. Anh cũng biết, nếu như mình thật sự chết đi, Thẩm Hạ nhỏ, anh sẽ kiên cường sống sót.
Ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung, sự ăn ý không cần nói cũng biết làʍ t̠ìиɦ cảm giữa họ càng thêm sâu đậm.
“Anh chờ em.”
Diệp Ân Tuấn nói xong câu đó, Thẩm Hạ Lan dứt khoát xoay người rời đi, nhưng giọt nước mắt vẫn lăn trên cửa thủy tinh vô cùng chướng mắt.