*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Diệp Nam Phương rời khỏi, giám đốc cũng có hơi đơ ra, sau đó nhanh chóng ra ngoài đi sắp xếp người.
Diệp Tranh sau khi đợi tất cả mọi người đều đi rồi, lúc này mới thấp giọng nói: “Minh Triết, những lời tớ vừa rồi nghe được là thật sao?”
“Tớ cũng muốn biết.”
Đả kích mà Thẩm Minh Triết chịu không phải là một sao một chút.
Chú vậy mà muốn gϊếŧ cậu bé!Cậu bé nhíu mày, hình như còn chưa hồi thần từ trong phản ứng vừa rồi, lại giống như đang suy nghĩ chuyện khác.
“Minh Triết, cậu có nghe tớ nói không?”
Diệp Tranh vội lay lay cậu bé.
Thẩm Minh Triết nhíu mày nói: “Gọi điện cũng không thể gọi ở đây được, nơi này không biết có máy gây nhiễu tín hiệu gì đó hay không, huống chi ba và mẹ cũng không biết ở đâu, nói với bọn họ những điều này, bọn họ cũng sẽ không tin, không bằng chúng ta cầm ít chứng cứ rồi nói tiếp.”
“Chứng cứ? Chứng cứ gì?”
Diệp Tranh có hơi nghe không hiểu lắm.
Thẩm Minh Triết nhìn Diệp Tranh, ánh mắt có hơi phức tạp.
“Cậu đi theo tớ là được rồi.”
Thẩm Minh Triết không có tiếp tục nói nữa.
Diệp Tranh lại túm tay của Thẩm Minh Triết, nói: “Cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không để cậu chịu bất cứ sự tổn hại nào.”
Lần trước bởi vì chuyện của Sở Anh Lạc, cậu bé làm mất Thẩm Minh Triết rồi, khoảng thời gian đó cậu bé hận không thể gϊếŧ bản thân cậu bé đi.
Bây giờ không biết tại sao Diệp Nam Phương muốn gϊếŧ Thẩm Minh Triết, Diệp Tranh càng không muốn nhìn thấy Thẩm Minh Triết xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.
“Cậu không sợ ba cậu rồi sao?”
Câu hỏi của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Tranh sững ra, có điều lại thấp giọng nói: “Sợ, nhưng cho dù là sợ, tớ cũng phải bảo vệ cậu, cậu là anh em của tớ.”
Nghe thấy Diệp Tranh nói như thế, Thẩm Minh Triết cười nói: “Được, tớ không dễ chết như vậy đâu.”
Hai đứa trẻ nói một lúc, khi định trèo xuống, cửa phòng làm việc lần nữa được mở ra.
Lần này người bước vào là giám đốc, cùng một huấn luyện viên.
Khi Thẩm Minh Triết nhìn thấy huấn luyện viên này không khỏi ngây ra.
Đây không phải chính là huấn luyện viên Trần Chính ở khu vui chơi chặn cậu bé và mẹ hay sao?
“Giám đốc, ông tìm tôi đến có chuyện gì?”
Trần Chính đầu đầy mồ hôi, rõ ràng vừa rồi làm gì đó.Trần Chính lại nhíu mày nới: “Sếp Diệp tại sao muốn lấy mạng của một đứa trẻ như này?”
“Tôi làm sao mà biết.”
“Giám đốc, đứa trẻ này là một hạt giống tốt, làm vậy có hơi đáng tiếc rồi.”
Lời của Trần Chính khiến giám đốc thở dài nói: “Hạt giống tốt đâu cũng có, nhưng cậu cũng biết, câu lạc bộ bắn súng của chúng ta là Sếp Diệp đầu tư, nói câu khó nghe, cả câu lạc bộ này đều là của Sếp Diệp. Cậu ta muốn chúng ta làm gì, chúng ta phải làm cái đó.”
“Nhưng mà giám đốc, hạt giống tốt như thế, tương lai chính là người tuyệt nhất để đi ám sát. Thành tích bắn súng lúc đầu của câu lạc bộ chúng ta, không phải chính là vì để xây dựng một đội ngũ ám sát cho Sếp Diệp hay sao. Ông tin tưởng tôi, tôi nhìn người sẽ không sai, đứa trẻ này cảm thấy là hạt giống tốt vạn người có một. Chỉ cần chúng ta hủy gương mặt của nó rồi, khiến nó mất đi trí nhớ, sau đó bồi dưỡng thành sát thủ của chúng ta, nó tương lai tuyệt đối là một thanh vũ khí sắc bén của chúng ta. Ông nghĩ xem, thời gian Sếp Diệp cho chúng ta không còn nhiều nữa, chúng ta bây giờ trong tay có mấy tay bắn súng giỏi chứ?”
Lời của Trần Chính khiến lông mày của giám đốc nhíu chặt lại.
“Trần Chính, cậu phải nghĩ kỹ, đây là đứa trẻ của nhà họ Diệp. Nếu như tương lai bồi dưỡng lên, nó nghĩ lại thân thế của mình, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền phức.”
Lời của giám đốc cũng không phải không có lý.
Trần Chính thấp giọng nói: “Chúng ta không phải là có thuốc sao. Chỉ cần khiến nó cả đời không nhớ lại được nó là cậu chủ của nhà họ Diệp là được rồi.”
“Chuyện này cậu đích thân đi làm, đừng để người khác nhìn ra sơ hở.”
“Được!”
Trần Chính nhanh chóng rời khỏi.
Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết nghe rõ ràng lời của bọn họ rồi.
Mắt của Thẩm Minh Triết có hơi lạnh đi.
Những người này sao có thể xấu xa như vậy chứ?
Thì ra huấn luyện viên Trần Chính này thật ra không phải là loại người tốt đẹp gì.
Anh ta vậy mà chỉ muốn đem cậu bé bồi dưỡng trở thành công cụ gϊếŧ người, còn muốn khiến cậu bé mất đi trí nhớ, quên đi người nhà của mình, há lại có lý đó.
Diệp Tranh lại có hơi bị dọa đơ rồi.
Chuyện này với nhận thức mà cậu bé biết hoàn toàn không giống.
Cậu bé thậm chí có hơi bị dọa ngốc rồi.
Giám đốc lại ở trong phòng làm việc xử lý xong một số công việc mới rời khỏi.
Lúc này Thẩm Minh Triết không dám dễ dàng hành động nữa.
Diệp Tranh nhìn thấy phòng văn phòng không có ai rồi, lúc này mới thấp giọng nói: “Minh Triết, chúng ta mau đi xuống, lợi dụng điện thoại của nơi này gọi điện cho bác cả, đoán chắc không có ai sẽ phát hiện đâu.”
Đây quả thật là một cách hay.
Theo lý mà nói, bây giờ tìm Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, bọn chúng mới được an toàn nhất, nhưng Thẩm Minh Triết chính là không muốn trở về như thế.
Đã thề đi ra ngoài rồi, nói là phải tìm kiếm một khoảng trời thuộc riêng mình, kết quả bây giờ khoảng trời xanh chưa tìm thấy, ngược lại gây ra họa sát thân.
Mà người gϊếŧ mình vậy mà là chú ruột của mình.
Thẩm Minh Triết có hơi không phản ứng lại được, có điều vẫn là thấp giọng nói: “Tiếp tục đợi.”
“Đợi cái gì?”
Diệp Tranh đều sắp gấp muốn chết rồi.
Sớm biết lần này ra ngoài nguy hiểm như thế, đánh chết cậu bé cậu bé cũng sẽ không để Thẩm Minh Triết và mình cùng đi ra ngoài.
Thẩm Minh Triết lại thấp giọng nói: “Bây giờ bên ngoài đều là người, chúng tôi đi ra cũng không trốn ra được, còn có khả năng bị bọn họ nhìn thấy bắt lại. Chỉ có thể đợi bọn họ sau khi rời đi hết, chúng ta lại nghĩ cách rời khỏi đây.”
“Vậy chúng khi nào rời khỏi?”
“Không biết, đợi xem đã.”
Sự trầm ổn của Thẩm Minh Triết khiến trái tim hoảng loạn của Diệp Tranh ít nhiều có hơi trấn tĩnh lại.
Cậu bé nhìn Thẩm Minh Triết, hổ thẹn nói: “Xin lỗi.”
“Việc gì phải xin lỗi?”
Thẩm Minh Triết cảm thấy Diệp Tranh có hơi có tật vậy.
Diệp Tranh cắn môi dưới nói: “Là tớ không tốt, nếu như không phải là vì tớ, cậu cũng sẽ không cùng tớ bỏ nhà ra đi rồi, nếu như không bỏ nhà ra đi, có lẽ cậu bây giờ cũng sẽ không có nguy hiểm. Lần trước là mẹ tớ đã bắt cóc cậu, lần này lại là ba của tớ, thật sự xin lỗi, tớ không biết bọn họ tại sao muốn làm như thế, tại sao muốn xấu xa như thế, nhưng mà Minh Triết, tớ thật sự thật sự rất lo lắng cho cậu. Tớ…”
“Được rồi, đâu phải là cậu muốn gϊếŧ tớ, cậu xin lỗi có ý vị gì chứ.”
Thẩm Minh Triết trực tiếp cắt ngang lời của Diệp Tranh.
Lần trước Sở Anh Lạc bắt cóc cậu bé, Diệp Tranh đều đã làm gì, Thẩm Minh Triết đều tận mắt thấy.
Nếu như đây không gọi là anh em, còn có tình cảm gì mới gọi là anh em nữa?
Huống chi Thẩm Minh Triết luôn cảm thấy Diệp Tranh khác với những người lớn đó.
Cậu bé nghĩ không hiểu Diệp Nam Phương tại sao muốn gϊếŧ mình, nhưng nếu đã nghĩ không hiểu, vậy thì không nghĩ nữa. Về sau sẽ tìm được một vài manh mối.
Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh ngồi xổm trong lỗ thông gió như thế, muốn nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, một lúc sau, Diệp Tranh không biết thế nào ngủ thϊếp đi rồi.
Thấy Diệp Tranh chìm vào giấc ngủ say, Thẩm Minh Triết cũng cảm thấy có hơi buồn ngủ rồi.
Cậu bé ngáp một cái, cũng mơ mơ màng màng ngủ đi.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bên này đã tìm nửa cái Hải Thành rồi, cũng không có tìm được bọn trẻ, hai người sốt ruột muốn chết rồi.
Thẩm Hạ Lan thậm chí phái người của Ám Dạ ra tìm kiếm, nhưng vẫn không có manh mối.
Có người nói từng nhìn thấy hai đứa trẻ ở trên tàu điện ngầm, chỉ là không có ai chú ý bọn chúng lên trạm nào.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trực tiếp chạy đến ga tàu điện ngầm.
Nơi này biển người nườm nượp, đi đâu tìm kiếm hai đứa trẻ đây.
Thẩm Hạ Lan đã lo lắng đến gần phát khóc rồi.
Diệp Ân Tuấn sợ cô mệt, thấp giọng nói: “Em trước tiên đừng sốt ruột, Minh Triết đứa trẻ này bỏ nhà ra đi chắc sẽ không gặp chuyện gì đâu, hơn nữa lấy tính cách của nó, chắc sẽ lên kế hoạch cụ thể tuyến đường và nơi muốn tới rồi. Không bằng chúng ta nghỉ ngơi một lát, cố gắng nghĩ xem Minh Triết gần đây có chỗ nào đặc biệt muốn tới không. Có lẽ sẽ có manh mối gì đó, tóm lại so với chúng ta tìm kiếm giống như con diều không có phương hướng như này sẽ tốt hơn nhiều.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan khựng lại, trong đầu đột nhiên vụt xuất hiện một màn ở khu vui chơi ngày hôm qua.
“Minh Triết muốn đi bắn súng, lúc đó em nhớ có một người đàn ông đến khuyên nó gia nhập câu lạc bộ bắn súng gì đó, em đã từng nói với anh đó.”
Thông qua sự nhắc nhở này của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ tới rồi.
“Huấn luyện viên đó tên là gì? Địa chỉ của câu lạc bộ bắn súng ở đâu?”
“Em không xem kỹ, thậm chí lúc đó em cũng không định để Minh Triết đi, cho nên em trực tiếp ném danh thϊếp đi rồi.”
Thẩm Hạ Lan thật sự hối hận mình lúc đầu sao không có giữ danh thϊếp lại chứ?
Cô bây giờ thậm chí cũng không ngờ người đàn ông đó tên là gì, càng đừng nói là địa chỉ cụ thể.
“Danh thϊếp em để ở đâu?”
“Bị em thuận tay ném đi rồi, ở bên khu vui chơi hôm qua chúng ta đi cùng nhau.”
“Đi tìm thử!”
Diệp Ân Tuấn ôm một tia hy vọng, cùng Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đến khu vui chơi.
Chỉ là khi hai người chạy tới, rác của nơi này sớm đã được người ta xử sạch sẽ rồi, căn bản không có để lại bất kỳ dấu vết nào.
Thẩm Hạ Lan suýt nữa ngất đi.
“Đều tại em! Em lúc đó nên để ý thần sắc của Minh Triết, em sao lại quên mất chứ, đứa trẻ này thích nhất chính là bắn súng? Anh nói có khả năng là Minh Triết nhặt được tấm danh thϊếp đó, sau đó dẫn Diệp Tranh đến chỗ đó rồi không?”
Suy đoán của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn khẽ gật đầu.
“Không phải là có khả năng này, là chắc chắn đi tới đó rồi, nếu không thằng nhóc thối này sẽ không đi dứt khoát như thế. Có điều chuyện quan trọng nhất của chúng ta bây giờ vẫn là phải biết địa chỉ của câu lạc bộ bắn súng đó ở đâu.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến đầu óc của Thẩm Hạ Lan hơi sững ra, sau đó đột nhiên nói: “Em biết ở đâu có thể tìm được địa chỉ của câu lạc bộ rồi.”