Cục Cưng Có Chiêu

Chương 439: Chúng ta còn cần diễn kịch sao

“Bà nội, cháu có thể cho bà ăn cái gì chứ? Bà thế nào cũng nói cháu như vậy? Bà không phải không biết, cháu đều là vì tốt cho bà, bà không thể vào lúc này mà không tin cháu.”

Dư Khinh Hồng nói rồi rơi hai hàng nước mắt cá sấu.

Hoắc Chấn Đình lại không nghe cô ta nói, lạnh lùng nói với người ở một bên: “Trông chừng chặt cô ta, những người khác chúng ta đến bệnh viện trước, có kết quả giám định rồi nói tiếp.”

Bà cụ Hoắc vẫn là có chút không lỡ.

“Đừng trói nó, nó gầy yếu như vậy, xung quanh đều là vệ sĩ của nhà chúng tôi, nó không chạy ra ngoài được đâu.”

“Mẹ, đã là khi nào rồi, mẹ còn nói thay cô ta, mẹ bây giờ vẫn là cái gì cũng đừng nói, đến bệnh viện khám trước đã.”

Hoắc Chấn Đình đối với hành vi như này của bà cụ Hoắc thật sự nghẹn lời đến cực điểm, nhưng người này lại cứ là mẹ của mình.

Bà cụ suy nghĩ, vẫn là nhắm mắt.

Dư Khinh Hồng thấy cảnh tượng này, khóc càng thảm thiết hơn.

“Bà nội, bà nội, cháu không thể hại bà, bà không thể để chú nhỏ đối xử với cháu như vậy. Bà xem, trói cháu thành như này, cháu đi vệ sinh phải làm sao? Bà nội!”

“Chấn Đình…”

“Mẹ, chúng ta đến bệnh viện trước, nếu như con đổ oan cho cô ta, trở về con xin lỗi cô ta, nhưng bây giờ cái gì cũng phải nghe con, được không?”

Hoắc Chấn Đình đanh thép nói, không cho bà cụ có bất kỳ sự do dự nào.

Bà cụ Hoắc khẽ thở dài, nói với Dư Khinh Hồng: “Khinh Hồng, tạm thời ủy khuất cháu trước, cháu yên tâm, trở về bà nội làm chủ cho cháu.”

Nói rồi bà ta được người của Hoắc Chấn Đình đỡ ra ngoài.

Dư Khinh Hồng có hơi hoảng rồi.

Phải làm sao đây?

Cô ta nên làm sao đây?

Nhưng nơi này của Hoắc Chấn Đình vây kín đến một giọt nước cũng không lọt, bên cạnh càng là có vệ sĩ canh chừng, cô ta căn bản không ra ngoài được.

Hoắc Chấn Đình đưa bà cụ Hoắc đến bệnh viện quân khu, Tô Nam đã ở cửa đợi bọn họ rồi. Thấy bọn họ tới rồi, lúc này mới dẫn bọn họ đi vào trong.

“Bà cụ Hoắc, chúng tôi phải lấy máu của bà đi làm hóa nghiệm trước.”

Tô Nam là bác sĩ cốt cán của bệnh viện quân khu, bà cụ Hoắc tự nhiên là tin tưởng.

Sau khi lấy máy, bà cụ Hoắc còn đang băn khoăn vấn đề của Dư Khinh Hồng.

“Chấn Đình, con bé Khinh Hồng sẽ không hại mẹ đâu, trong này chắc chắn có hiểu lầm.”

“Mẹ, đợi có báo cáo rồi nói tiếp, con bây giờ chỉ tin tưởng báo cáo.”

Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như thế, bà cụ Hoắc có hơi tức giận hỏi: “Có phải là Thẩm Hạ Lan lại ở trước mặt con nói cái gì rồi không? Con mới đối với con bé Khinh Hồng như thế? Nếu không, con sao lại đột nhiên trở về như thế?”

Thành kiến của bà cụ Hoắc đối với Thẩm Hạ Lan quá lớn, có chuyện gì cũng nghĩ đến Thẩm Hạ Lan.

Hoắc Chấn Đình thở dài một tiếng nói: “Mẹ, Hạ Lan đã không còn quan hệ với nhà họ Hoắc chúng ta rồi, thế nào cũng sẽ không tiếp tục quản chuyện của nhà họ Hoắc chúng ta nữa, trước không nói con bé có biết chuyện này hay không, cho dù là biết rồi, mẹ cảm thấy lấy thái độ và cách làm của mẹ đối với con bé, con bé sẽ lo cho sự sống chết của mẹ sao?”

“Mẹ là bà nội ruột của nó.”

Bà cụ Hoắc bỗng cảm thấy lời này của Hoắc Chấn Đình rất chói tai.

“Bà nội ruột? Mẹ chỗ nào có dáng vẻ của bà nội ruột chứ? Con ngược lại cảm thấy mẹ xem Dư Khinh Hồng thành cháu gái ruột.”

Hoắc Chấn Đình bây giờ nói chuyện một chút cũng không hề che đậy, điều này khiến mặt mũi của bà cụ Hoắc không chống đỡ được.

“Không phải là nó còn có ai sẽ nhằm vào con bé Khinh Hồng chứ?”

“Mẹ, lần trước là Tô Nam đi kiểm tra sức khỏe cho mẹ, thân thể của mẹ như thế nào anh ta sẽ nhìn không ra sao? Tô Nam không có liên quan gì với Dư Khinh Hồng có thể đổ oan cho cô ta sao? Mẹ đâu phải không biết ý thuật của hai người Tô Nam chứ?”

Lời này Hoắc Chấn Đình ngược lại khiến bà cụ Hoắc ngậm miệng.

Nửa tiếng sau, kết quả kiểm tra của bà cụ Hoắc đã có.

Khi Tô Nam đem kết quả kiểm tra đưa cho bà cụ Hoắc và Hoắc Chấn Đình xem, sắc mặt của Hoắc Chấn Đình lập tức thay đổi.

“Đây là có ý gì?”

Bà cụ Hoắc nhìn không hiểu, nhưng cũng biết thành phần máu của mình không đúng. Bà ta đâu phải lần đầu tiên lấy máu xét nghiệm, trong bản kiểm tra sức khỏe tổng quát hằng năm, kiểm tra máu không phải là chỉ số như của bây giờ.

Tô Nam nhìn Hoắc Chấn Đình, muốn trưng cầu ý tứ của Hoắc Chấn Đình.

Hoắc Chấn Đình khẽ gật đầu với anh ta.

Tô Nam thấp giọng nói: “Bà cụ, bà không phải là cơ thể suy nhược, cũng không phải là chỗ nào của cơ thể có vấn đề, mà là trong máu của bà có thành phần của ma túy, bà bây giờ là con nghiện, bị ép hút ma túy rồi.”

“Cậu nói cái gì? Đừng nói đùa, tôi sao có thể hút ma túy chứ? Tôi là gia đình của liệt sĩ, tôi biết những thứ này không được chạm vào! Đó là muốn hủy hoại danh dự của tổ tông!”

Bà cụ Hoắc lập tức trở nên kích động.

Bà ta nhìn sang Hoắc Chấn Đình.

Hoắc Chấn Đình vẻ mặt vô cùng đau lòng.

“Mẹ, mẹ sẽ không làm như thế, nhưng Dư Khinh Hồng thêm ma túy vào đồ ăn và thuốc uống của mẹ, thành phần máu của mẹ bây giờ đã xét nghiệm ra thứ này, mẹ còn có thể thản nhiên nói tin tưởng Dư Khinh Hồng sao? Đồ ăn đồ uống của mẹ, tất cả mọi thứ của mẹ có gì không phải là Dư Khinh Hồng đưa cho? Mẹ tin tưởng cô ta, tin tưởng còn hơn con trai của mẹ, hiện nay mẹ còn muốn biện minh gì cho cô ta?”

Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như thế, bà cụ Hoắc thật sự sốc rồi.

“Không thể nào! Con bé Khinh Hồng tuyệt đối không thể đối xử với mẹ như thế! Không thể nào!”

“Vậy mẹ nói, ai có cơ hội ra tay với mẹ chứ? Hạ Lan sao? Con bé ngay cả cửa lớn của nhà họ Hoắc cũng không nguyện bước vào, con bé có thể làm gì với mẹ chứ?”

Câu nói này của Hoắc Chấn Đình trực tiếp chặn miệng của bà cụ Hoắc.

Tay của bà ta run rẩy, toàn thân run rẩy, nhìn báo cáo xét nghiệm máu trước mắt, cả người như bị sét đánh.

Bà ta sống hơn 70 tuổi rồi, cả đời sạch sẽ, con cháu của nhà họ Hoắc, thậm chí chồng của bà ta đều hy sinh vì đất nước rồi.

Bà ta là góa phụ của liệt sự, đời sau của liệt sĩ, trên người bà mang vô số vinh quang, nhưng bây giờ bà ta sao lại trở thành con nghiện chứ?

“Không! Sẽ không! Con bé Khinh Hồng tại sao làm như vậy chứ? Một bà già như mẹ, một chút tác dụng cũng không có, nó tại sao muốn đối với mẹ như thế?”

“Tại sao? Khống chế được mẹ thì khống chế được cả nhà họ Hoắc, khống chế được nhà họ Hoắc, cô ta muốn làm cái mà làm không được? Ngay từ đầu, Dư Khinh Hồng tiếp xúc với mẹ chính là một cái bẫy, là một âm mưu. Những lời cô ta nói, những chuyện cô ta làm, thậm chí những cái tốt đối với mẹ đều chỉ là thủ đoạn. Mẹ cẩn thận nghĩ lại xem, mới đầu mẹ đối với Hạ Lan như dáng vẻ của bây giờ sao? Là ai khiến mẹ đối với Hạ Lan có thành kiến chứ? Lại là ai ở trước mặt mẹ giả vờ thảm thương, nói Hạ Lan không tốt. Nếu như cô ta thật sự nghĩ cho mẹ, thật sự nghĩ cho nhà họ Hoắc, không nên là khuyên một nhà chúng ta chung sống hòa thuận sao? Lại nói tới chị dâu Tiêu Ái, nếu như Dư Khinh Hồng thật sự là người lương thiện như mẹ nói, mẹ của cô ta tại sao muốn đem cô ta cùng chết? Rồi tại sao cuối cùng sẽ rời khỏi nơi này, đi xa mãi mãi? Mẹ, mẹ sống cả một đời, lẽ nào thật sự muốn hồ đồ như vậy sao?”

Hoắc Chấn Đình đau lòng nói.

Anh ta không biết bà cụ Hoắc rốt cuộc bị yểm bùa gì nữa, vậy mà tin tưởng Dư Khinh Hồng như thế, hiện nay đã thành bộ dạng như này rồi, bà ta vậy mà còn không chịu tin.

Bà cụ Hoắc cả người đều loạn rồi.

“Vậy mẹ bây giờ phải làm sao? Bác sĩ Tô, tôi bây giờ còn có thể cứu được không?”

Tô Nam thấy ánh mắt cầu xin của bà cụ Hoắc, thấp giọng nói: “Bà cụ Hoắc, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng chuyện này cũng cần phải có sự phối hợp của bà. Tuy thời gian bà dùng không dài, nhưng độc tố trong cơ thể rất nhiều rồi, huống chi tình trạng sức khỏe của bà không bằng người trẻ, khả năng sẽ có hơi tốn sức.”

Nghe thấy Tô Nam nói như thế, bà cụ Hoắc thật ra trong lòng có tính toán, có điều vẫn là gật đầu.

“Vậy thì làm phiền các cậu rồi, có điều chuyện này có thể bảo mật cho chúng tôi không? Nhà họ Hoắc đời đời trong sạc như thế, thật sự không thể lộ tin tức như này ra bên ngoài.”

“Bà yên tâm đi, bà cụ Hoắc, tôi sẽ bảo mật cho nhà họ Hoắc, tất cả chỉ số của ngày hôm nay đều sẽ bị hủy, sẽ không có ai biết, tôi cũng sẽ sắp xếp một chỗ khuất trong bệnh viện để bà chữa trị, chỉ hy vọng bà cụ có thể kiên trì được.”

Những lời này của Tô Nam nói trước tới đó, bà cụ Hoắc tự nhiên là biết quan hệ lợi hại bên trong.

“Tôi biết rồi.”

Bà cụ Hoắc đột nhiên dường như già đi mười mấy tuổi, cơ thể lập tức còng xuống.

Cho dù rất không muốn tin tất cả chuyện này là thật, nhưng suy nghĩ kỹ lại, hai ngày gần đây bà ta quả thật rất thích ăn đồ ăn do chính tay Dư Khinh Hồng nấu, mặc kệ là cái gì, chỉ cần là Dư Khinh Hồng nấu, bà ta đều cảm thấy rất ngon, ngược lại đồ người khác nấu thì bà ta cảm thấy mùi vị không đúng, hình như thiếu cái gì đó.

Tâm lý của bà cụ bị đả kích rất lớn.

Tin tưởng Dư Khinh Hồng như vậy, cưng chiều đứa trẻ này như thế, thế nào cũng không ngờ cô ta sẽ làm ra chuyện như này.

“Mẹ muốn trở về xem Dư Khinh Hồng, mẹ muốn hỏi con bé Khinh Hồng, tất cả chuyện này có phải là thật không.”

Bà cụ Hoắc đột nhiên mở miệng, giọng nói nói không ra sự thăng trầm và nỗi cơ đơn.

Hoắc Chấn Đình biết bà ta chịu đả kích này, chắc chắn trong lòng không dễ chịu, hiện nay bà ta cũng tính là một cường cố chấp, cứ muốn đích thân mình làm cho rõ mới chịu.

“Được, con lát nữa đưa mẹ về hỏi rõ, có điều mẹ phải giữ tâm trạng của mẹ, bây giờ mẹ không thể kích động.”

Lời của Hoắc Chấn Đình khiến bà cụ Hoắc gật đầu.

Tô Nam vội vàng đi sắp xếp chuyện đằng sau, Hoắc Chấn Đình đưa bà cụ Hoắc trở về nhà họ Hoắc.

Thời gian trước sau không đến nửa tiếng, bà cụ Hoắc lại đột nhiên đứng ở cửa lớn của nhà họ Hoắc, thế nào cũng không nhấc chân đi vào.

Bà ta cảm thấy mình làm bẩn danh tiếng của nhà họ Hoắc, càng làm bẩn vinh quang của nhà họ Hoắc.

Hiện nay bên trong còn trói người mình yêu thương nhất, bị người yêu thương nhất tổn thương, loại cảm giác đó thật sự khiến người ta sống không bằng chết.

Nhưng bà ta dù sao vẫn là bà cụ Hoắc, hít sâu một hơi, lúc này mới nhấc chân đi vào.

Hoắc Chấn Đình cứ đi theo bên cạnh bà ta, không có nói gì, cùng bà ta đi về phía trước.

Khi bà cụ lần nữa nhìn thấy Dư Khinh Hồng, Dư Khinh Hồng nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, đã biết mình bại lộ rồi.

Cô ta không tiếp tục khúm lúm nữa, không tiếp tục giả vờ đáng thương nữa, khi nhìn thấy bà cụ Hoắc và Hoắc Chấn Đình xuất hiện ở trước mặt cô ta, cô ta đột nhiên bật cười.

“Hai người đây là muốn làm gì? Gϊếŧ tôi sao? Tôi là cháu gái nhà họ Hoắc mà các người đích thân tuyên bố với bên ngoài. Các người nếu như gϊếŧ tôi, tôi xem các người làm sao ăn nói với người của Hải Thành?”

Bà cụ Hoắc chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cường thế như này của Dư Khinh Hồng, nhất thời vậy mà sững ra.

“Khinh Hồng, cháu sao lại có bộ dạng này?”

“Tôi nên có bộ dạng nào? Vâng vâng dạ dạ với bà, nhìn sắc mặt của bà sống qua ngày sao? Hay là yếu đuối mong manh, cả ngày rơi nước mắt lấy sự thương hại của bà? Bà cụ Hoắc, bà nội tốt, đã là lúc nào rồi, chúng ta còn cần diễn kịch nữa sao? Bà bây giờ quay về, chắc không phải là muốn nói với tôi, bà định cởi trói cho tôi, định thả tôi ra chứ?”

Dư Khinh Hồng hừ lạnh một tiếng, lời nói ra lại khiến bà cụ Hoắc nhất thời nghẹn họng, l*иg ngực có cảm xúc thiêu đốt mà không nói ra được, đè nén bà ta, khiến bà ta suýt nữa không thở được.