Ba Thẩm thấy ánh mắt của anh cứ đi theo Thẩm Hạ Lan vào phòng bếp, vẫn không có thu hồi lại, lúc này mới thấp giọng nói: “Gây nhau rồi?”
“Á?”
Diệp Ân Tuấn vội vàng hoàn hồn nói: “Không có.”
“Đừng lừa ba, con gái cưng mà chính ba nuôi bản thân ba rõ nhất. Con bé này thích con như vậy, bây giờ càng là trải qua chuyện như thế, hiện nay làm sáng tỏ rồi, chắc hận không thể ở bên con, nhưng hôm nay nó dẫn con gái đem vali về, con nói với ba không có chuyện gì? Còn nữa, Nghê Nghê ở cửa nhà suýt bị người ta cướp đi, chuyện là như nào?”
Lời của ba Thẩm khiến Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.
“Chuyện của Nghê Nghê con cũng không rõ, vừa rồi khi nghe Tống Đình nói con cũng rất ngạc nhiên, cho nên lo lắng chạy qua. Còn Hạ Lan, giữa chúng con quả thật thật sự có chút vấn đề, có điều không có chuyện gì, ba, ba yên tâm đi, chúng con có thể giải quyết.”
“Có thể giải quyết không?”
Ba Thẩm nhấp một ngụm trà, khẽ mỉm cười nói: “Ba thấy không dễ. Con ấy, chiều nó lên tận trời rồi, bây giờ càng là không biết dỗ như nào rồi chứ gì. Chiều phụ nữ là không sai, nhưng cũng không thể không có tiết chế được, ba thấy cả tinh thần của con đều ở trên người nó, con xem thử Hạ Lan có liếc nhìn con hay không?”
“Ba.”
Diệp Ân Tuấn bị nói trúng điểm yếu, không tránh khỏi có hơi xấu hổ.
“Uống trà uống trà, trà Hạ Lan pha vẫn là rất ngon.”
Ba Thẩm nói đến đây, cũng không nói nhiều, mỉm cười uống trà.
Diệp Ân Tuấn bây giờ trong lòng có hàng trăm mùi vị, lại không biết nên làm như nào, chỉ có uống trà. Có điều loại trà này tuy rất thơm, anh lại một chút cũng uống không ra mùi vị bên trong.
“Ba có hơi mệt, đi nghỉ ngơi một lát, con nhân lúc này nói chuyện rõ ràng với Hạ Lan. Con bé đó muốn ở nhà ở mấy ngày, ba tự nhiên là hoan nghênh.”
Ba Thẩm nói xong, trực tiếp đứng dậy đi tới phòng sách.
Diệp Ân Tuấn một mình ngồi ở trong phòng khách, thật sự không biết bản thân phải làm như nào.
Anh cảm thấy mình hoàn toàn bị Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt rồi, vứt bỏ rồi, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng lười nói cùng anh.
Mẹ Thẩm trong lúc vô thức quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt phiền muộn đó của Diệp Ân Tuấn, không khỏi nói với Thẩm Hạ Lan: “Đi, ra với chồng của con đi, đừng tiếp tục ở đây làm vướng tay vướng chân.”
“Con đâu có vướng tay vướng chân chứ? Mẹ, con đang giúp mẹ!”
Thẩm Hạ Lan vẫn là lần đầu tiên bị mẹ Thẩm chê bai.
“Không cần, con còn không bằng Nghê Nghê của nhà chúng ta, có phải không, Tiểu Nghê Nghê?”
Mẹ Thẩm bây giờ nhìn thế nào cũng thấy Thẩm Nghê Nghê xinh xắn như thế, thích như thế.
“Bà ngoại, Nghê Nghê yêu nhất bà rồi!”
Thẩm Nghê Nghê vội vàng đáp lại.
Thấy kỹ thuật diễn xuất tinh vi của hai người một già một trẻ này, Thẩm Hạ Lan khẽ lắc đầu thở dài, nơi này thật sự không có chỗ đứng cho cô nữa rồi.
“Được được được, con ra ngoài.”
Cô thở dài một hơi, lúc này mới xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Vừa ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, dường như có lời nói với anh, nhưng ngập ngừng rồi thôi.
Thẩm Hạ Lan không định để ý anh, có điều liên quan đến chuyện của Thẩm Nghê Nghê cô cũng không thể không hỏi.
Nghĩ rồi, cô cất bước đi về phía Diệp Ân Tuấn.
Thấy Thẩm Hạ Lan đi về phía mình, Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi căng thẳng.
“Hạ Lan.”
Anh cảm thấy giọng nói của mình đều có hơi run rẩy rồi.
Thẩm Hạ Lan rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn.
Anh trước đây cao cao tại thượng như thế, càng là không thể một đời, từ khi nào cẩn thận đối với một người như thế?
Tuy trong lòng ít nhiều có hơi đau trứng, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn không nể tình.
“Chuyện của Nghê Nghê, Tống Đình nói với anh rồi sao?”
“Ừm, nói rồi, anh sẽ nắm chắc thời gian đi điều tra, em yên tâm, anh điều vệ sĩ tinh nhuệ nhất của nhà họ Diệp qua đây rồi, Nghê Nghê chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng nói.
Thấy anh đã sắp xếp hết mọi chuyện rồi, Thẩm Hạ Lan xoay người đi.
“Hạ Lan, chúng ta nói chuyện tử tế được không?”
Diệp Ân Tuấn nắm lấy cổ tay của Thẩm Hạ Lan.
Anh biết, Thẩm Hạ Lan bây giờ còn đang giận, chưa chắc đã nghe lời giải thích của anh, nhưng anh thật sự không thể chịu được những ngày như này.
Vốn tưởng Thẩm Hạ Lan sẽ nháo với anh, chỉ cần nháo ra thì tốt rồi, nhưng Thẩm Hạ Lan bây giờ không nháo không nói, yên lặng khiến người ta cảm thấy bất an và đè nén.
Anh đừng nói một ngày như một năm nữa, thật sự là một giây như một năm.
Thẩm Hạ Lan nhìn hai cái tay lớn đó trên cổ tay, nghĩ đến đây là ở nhà họ Thẩm, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mẹ Thẩm và ba Thẩm đang ở phòng bếp nhìn trộm bọn họ, cô không khỏi phải hạ thấp giọng xuống.
“Buông tay.”
Diệp Ân Tuấn nghe vậy, ít nhiều do dự một chút, có điều vẫn buông Thẩm Hạ Lan ra.
Thẩm Hạ Lan xoay người ngồi xuống, lại cách Diệp Ân Tuấn rất xa.
“Nói đi.”
Thẩm Hạ Lan thật ra không muốn nghe lời giải thích của anh, chuyện này rất rõ rồi, còn cần giải thích sao?
Thật sự nói ra rồi, khó tránh sẽ tổn thương tình cảm.
Diệp Ân Tuấn cũng biết, hiện nay thật sự thấy Thẩm Hạ Lan muốn nghe lời giải thích của anh rồi, anh ngược lại không biết nên mở miệng như nào.
“Chưa nghĩ xong nói với em như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan châm chọc liếc nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Chuyện này là lỗi của anh, có điều anh cũng chỉ là vì dụ Tống Khinh Dao ra, bà ta không xuất hiện, không bắt được bà ta thì không thể lấy lại trong sạch cho em được. Còn nữa Tống Khinh Dao giống như một con rắn độc, ở đằng sau nhăm nhe người ta, nếu như không tìm ra được bà ta, em, Nghê Nghê, Minh Triết thậm chí cả nhà họ Diệp đều sẽ có nguy hiểm, cho nên anh mới làm như thế, anh biết, anh làm như thế đối với em mà nói là một loại tổn thương, anh cũng nghĩ có cần nói rõ kế hoạch này trước với em không, nhưng anh lại nghĩ, nếu như nói rõ rồi, em chưa chắc sẽ đến nhà họ Hoắc nháo như vậy, đến lúc đó cho dù anh muốn ép Tống Kinh Dao ra cũng chưa chắc có hiệu quả nữa, cho nên xin lỗi.”
Diệp Ân Tuấn đối với tất cả mọi chuyện mà mình làm đều không có che giấu.
Chuyện này anh quả thật đã lợi dụng Thẩm Hạ Lan.
Thấy anh thẳng thắn như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không có cảm xúc gì biến động quá lớn, chỉ là thấp giọng hỏi: “Chiếc xe đó của nhà họ Hoắc là như nào?”
“Ba của tài xế nhà họ Hoắc mắc bệnh nan y, gần gấp một khoản tiền chữa trị, có điều khi xin Dư Khinh Hồng trả trước tiền lương bị Dư Khinh Hồng từ chối. Anh bảo Tống Đình cho anh ta một khoản tiền, phối hợp với kỹ thuật diễn này của anh diễn một vở kịch như thế.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều liếc nhìn anh.
“Anh quả nhiên là cậu Diệp, cái gì cũng tính chuẩn như thế. Có người tài xế này trong ứng ngoại hợp, muốn giá họa cho nhà họ Hoắc hiển nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay rồi.”
Diệp Ân Tuấn không phải là không nghe ra sự châm chọc trong lời của Thẩm Hạ Lan, có điều anh thấp giọng nói: “Anh biết làm như thế là có lỗi với em, không có ai quan trọng hơn sự an toàn tính mạng của bọn em. Bối cảnh của Tống Khinh Dao em không hiểu, Vương Quân đằng sau bà ta càng là người có quan hệ phức tạp trong xã hội, nếu như để mặc bọn họ liên thủ, anh không thể bảo đảm sự an toàn của em và tụi nhỏ, huống chi mục tiêu chủ yếu bà ta nhắm tới chính là em, anh không thể thản nhiên như vậy được. Cho nên biết rõ làm như này làm em sẽ tức giận, anh vẫn làm như thế. Vui buồn tức giận của bất kỳ ai anh đều có thể không để tâm, anh chỉ để tâm đến sự an toàn của em và tụi nhỏ.”
Thẩm Hạ Lan không có nói gì, mà cầm chiếc ly rót một ly trà, từ từ thưởng thức.
Diệp Ân Tuấn không biết trong lòng cô nghĩ như nào, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế, anh vẫn là nói: “Em muốn giận không có gì đáng trách, em muốn đánh muốn mắng, thậm chí muốn làm gì với anh, anh đều mặc em, nhưng em không thể ngăn cản sự bảo vệ của anh dành cho em và tụi nhỏ. Chuyện của Nghê Nghê quá kỳ lạ, anh phải cử người ở lại đây, anh nếu như bằng lòng cùng anh trở về là tốt nhất, nếu như muốn ở lại đây, anh cũng không miễn cưỡng, chỉ là em không thể ngăn cản anh…”
“Em không định ngăn cản anh để lại vệ sĩ. Ba mẹ em gần đây vì chuyện của em quá lo lắng rồi, em muốn ở lại ở cùng với bọn họ.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn sững ra, có đều cũng nằm trong dự liệu của anh.
“Em muốn giận đến khi nào?”
Anh biết mình không thích hợp vào bây giờ hỏi vấn đề này, nhưng lại không thể không hỏi.
Loại dày vò này thật sự quá đau trứng rồi, anh sợ mình không chống đỡ được.
Thẩm Hạ Lan lại nhàn nhạt nói: “Em không có giận, chỉ là không vượt qua được cú lừa đó, em cũng biết anh làm như thế là cách trực tiếp nhất có lợi nhất, nhưng bị người bên gối mà mình tin tưởng nhất lợi dụng, Diệp Ân Tuấn, trong lòng em không vượt qua, anh hiểu chứ?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
Đàn ông đều là người lý trí, chỉ nghĩ đến cách gì có thể khiến sự việc làm ít công to, chỉ nghĩ đến chỉ cần xong việc xin lỗi, phụ nữ nhất định sẽ lý giải, sẽ hiểu, nhưng điều mà bọn họ không biết phụ nữ là động vật cảm tính.
Càng là đối với người đàn ông mình yêu sâu sắc thì càng để tâm đến sự lợi dụng và lừa gạt như này.
Rõ ràng, Diệp Ân Tuấn không có ý thức đến điểm này.
“Anh làm như thế em phải biết, anh hoàn toàn là…”
“Em đã nói rồi, em hiểu cách làm của anh, cũng hiểu động cơ của anh, nhưng trên mặt tình cảm em không vượt qua được. Mấy ngày này để chúng ta bình tĩnh lại đi, hoặc anh để bản thân em bình tĩnh lại. Được không?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia mệt mỏi.
Có một số lúc, thật sự không thể nói cho Diệp Ân Tuấn nghe những suy nghĩ của phụ nữ, bởi vì nói rồi anh cũng chưa chắc hiểu.
Diệp Ân Tuấn thấy cô cố chấp như thế, không khỏi thở dài nói: “Được, anh không miễn cưỡng em, em khi nào nghĩ thông rồi thì em gọi điện cho anh. Có điều trong thời gian này nếu như có chuyện gì, em không thể tự mình một mình giải quyết, đặc biệt là chuyện liên quan đến em và con.”
“Em biết, em còn chưa có ngu ngốc như thế, về vấn đề an toàn của con, em sẽ không tùy hứng. Bên phía Minh Triết anh cũng lưu tâm một chút, em sợ không chỉ là nhằm vào mỗi mình Nghê Nghê.”
Thẩm Hạ Lan nhìn trong tương đối lý trí.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu, lại cảm thấy phương thức chung đυ.ng của bọn họ như này rất kỳ cục.
Thế nào cảm thấy giống như cùng khách hàng đang bàn bạc công việc vậy?
Sự ôn hòa trước đây của bọn họ đâu?
Loại hiểu nhau đó đâu?
Diệp Ân Tuấn rất là bất lực.
“Anh muốn ở đây ăn trưa sao?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên hỏi một câu.
Diệp Ân Tuấn nhìn thần sắc trong đáy mắt của cô, bỗng hiểu được cái gì đó.
“Anh lát nữa nói với ba mẹ, anh có việc phải rời đi trước, trưa không ở đây.”
“Vậy anh đi từ thong thả.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì muốn đứng dậy.
“Hạ Lan, còn có chuyện anh phải nói với em.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở miệng khi Thẩm Hạ Lan đứng dậy.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan từ từ quay đầu, nhìn thẳng vào Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Khi sáng sớm em ngủ dậy, Dư Khinh Hồng gọi tới, nói bảo em 10 giờ đến công viên Nam Sơn gặp mặt, bắt buộc phải đến một mình, nếu không đừng trách cô ta gây bất lợi với Nghê Nghê. Cho nên em nói chuyện này liệu có liên quan đến Dư Khinh Hồng hay không?”
Lời của Diệp Ân Tuấn trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan ngây ra.
Dư Khinh Hồng?
Cô ta muốn làm cái gì? Rõ ràng Nghê Nghê không ở trong tay cô ta, cô ta tại sao muốn nói như thế? Là muốn đυ.c nước béo cò, hay thật sự chuyện cướp đoạt Thẩm Nghê Nghê lần này có liên quan đến cô ta?