Dư Khinh Hồng hét lên đau đớn, giống như bụng cô ta đã đau đến chịu không nổi rồi.
Vệ sĩ bên ngoài liếc mắt nhìn nhau, tuy Hoắc.
Chấn Đình đã nói với bọn họ Dư Khinh Hồng này là người mưu mô xảo quyệt những Bọn họ cũng biết bà cụ rất quan tâm đến Dư Khinh Hồng, lỡ như cô ta thật sự xảy ra chuyện gì thì bọn-hộ đúng là gánh không nổi trách nhiệm này đâu.
Hai người nhanh chóng chạy vào.
“Cô Dư, cô không sao chứ?”
“Bụng tôi đau quá!”
Dư Vi khóc như mưa khiến người khác thấy mà đau lòng.
Nhưng hai người vệ sĩ giống như không nhìn thấy, thấp giọng nói: “Cô đợi chút đã, chúng tôi gọi bác sĩ cho cô”
“Ai ui, hình như tôi bị chuột rút rồi, một trong hai người đến đây giúp tôi một chút được không? Đỡ tôi ngồi lên trước đãi”
Dư Khinh Hồng khóc đến nỗi thở không ra hơi.
Hai vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó một trong hai người nhanh chóng bước lên đưa tay về phía Dư Khinh Hồng.
“Cô Dư, cô nắm chặt tay tôi, tôi kéo cô đứng lên: Dư Khinh Hồng thấy dáng vẻ đàng hoàng của anh ta, nhếch mép cười khinh khỉnh, sau đó vội vàng nắm chặt tay vệ sĩ: “Anh trai à, anh nhẹ chút, bây giờ tôi đau lắm”
“Được.”
Bất kể tư chất vệ sĩ có tốt cỡ Rào, lúc này bị một đôi tay không xương yếu ớt của một người phụ nữ nắm lấy, cùng với tiếng khóc thút thít, nũng nịu như thế cũng tránh không khỏi mềm lòng: Dư Khinh Hồng quanh năm suốt tháng đi theo ba cô ta, đã nhìn quen muôn kiểu đàn ông, lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của vệ sĩ, đương nhiên cô ta biết vệ sĩ suy nghĩ gì rồi.
Cô ta thừa lúc vệ sĩ kéo cô ta đứng dậy, liền thuận thế ngã vào lòng vệ sĩ.
“A, đau!”
Dư Khinh Hồng vừa ngã xuống, khiến vệ sĩ sợ đến nỗi đẩy cô ta ra ngoài, nhưng lại bị một tiếng hô đau của cô ta dọa sợ điếng người.
“Cô Dư, cô không sao chứ?”
Đúng lúc này, Dư Khinh Hồng nghe được tiếng bước chân bên ngoài.
Từ nhỏ lớn lên cùng Mike, cô ta đương nhiên có thể nghe được tiếng bước chân của Mike.
Tiếp đó chỉ thấy Dư Khinh Hồng kéo tay vệ sĩ lại, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ khoác ra để lộ ra bờ vai trắng ngần, vừa khóc vừa kêu: “Đừng mài Xin anh đừng mài”
Vệ sĩ bị cảnh tượng này dọa đến ngây ra như phỗng.
“Cô Dư, cô làm gì vậy? Cô mau thả tôi ra!”
Vệ sĩ kia đương nhiên nhìn ra được âm mưu của Dư Khinh Hồng, liền vội vàng bước lên kéo Dư Khinh Hồng ra: “Cô Dư, cô tốt nhất nên buông ra nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
“Các ngươi còn muốn không khách sáo thế nào?”
Trong nháy mắt Mike bước tới bên ngoài phòng.
bệnh.
Khi anh ta thấy quần áo của Dư Khinh Hồng bị cởi ra, hai người đàn ông lại đang ra tay với cô ta thì anh ta bỗng giận điên người.
“Các người thả cô ta ra cho tôi!”
Vừa nói, Mike vừa bước thắng lên trước túm lấy cổ áo của một vệ sĩ, đánh tới.
“Mike, cứu em!”
Dư Khinh Hồng khóc như thể sắp hụt hơi, dáng vẻ đó thật sự giống như có người bắt nạt cô ta.
Mike vốn có ý với Dư Khinh Hồng, lúc này nhìn thấy người con gái mình thích bị người khác đối xử như vậy, đương nhiên sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vài ba chiêu đã giải quyết xong hai vệ sĩ kia, sau đó ôm Dư Khinh Hồng lên.
“Đi”
Dư Khinh Hồng như chim nhỏ nép vào lòng Mike, vừa khóc vừa nói: “Mike, em rất sợ.”
“Đừng sợ, anh đến rồi. Em yên tâm, anh sẽ không để ai bắt nạt em đâu!”
Mike cảm thấy anh ta rất anh hùng, nhưng lại hoàn toàn không biết Dư Khinh Hồng đang trốn trong lòng anh ta lại mỉm cười đắc ý.
Hai vệ sĩ bị đánh ngã xuống đất, khó khăn lắm mới bò dậy được, vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đình.
“Cậu Hoäc, cô Dư đã bị người ta mang đi rồi.
Người kia rất mạnh, chúng tôi không ngăn được.”
Hoắc Chấn Đình hơi ngớ ra, chẳng qua anh ta cũng rất vui mừng khi thấy Dư Khinh Hồng bị bắt đi.
“Đừng quan tâm, rút lui đi. Mặc kệ người phụ nữ kia bị ai bắt đi, mọi việc đều không liên quan đến chúng ta, trở về nói với bà cụ một tiếng là được, nhớ nói sự thật”
“Dạt”
Vệ sĩ như được đặc xá, lúc này mới thở phải nhẹ nhõm.
Sau khi Dư Khinh Hồng được Mike đưa ra ngoài thì leo lên xe của Mike, sau đó đến thẳng chỗ ở của anh ta.
Mike là người không có ÿêt cầu cao đối với chỗ ở.
Dư Khinh Hồng nhìn thấy khách sạn bốn sao thì khẽ cau mày nói: “Mike, anh ở nơi này à?”
“Ừm, sạo thế?”
“Không thích lắm”
Dư Khinh Hồng tựa trong lòng Mike nói: “Ở nơi này sẽ khiến em nhớ tới chuyện lúc nãy hai vệ sĩ kia muốn giở trò đồϊ ҍạϊ với em, nếu anh đến trễ một bước, sợ rằng em đã…
Cô ta vừa nói vừa khóc.
“Được rồi, được rồi, đừng sợ. Đã không sao rồi.
Nếu em còn chưa hả giận, thì sau này anh sẽ dạy cho.
bọn họ một bài học nữa”
Mike không nỡ nhìn thấy Dư Khinh Hồng khóc, chỉ cần Dư Khinh Hồng vừa khóc là anh ta đã luống cuống.
Nhìn thấy Mike quan tâm mình như vậy, Dư Khinh Hồng lập tức cảm thấy rất thỏa mãn.
“Như vậy thì không cần đâu. Chỉ là bây giờ em hơi đói, thoạt nhìn khách sạn này cũng không có gì ngon, anh đi Ngự Thực Cư mua chút đồ ngon về cho em được không?”
Dư Khinh Hồng vẫn còn rơm rớm nước mắt, lúc này đôi mắt đây nước mắt đáng thương nhìn Mike, khiến Mike cảm thấy trái tim mình sắp tan nát, liền vội vàng gật đầu.
“Được, em muốn ăn gì cũng được. Anh đi mua ngay đây.’ Nói xong; anh ta nhanh chóng bước ra ngoài.
Sau khi Dư Khinh Hồng đợi Mike đi khỏi, cô ta lấy mu bàn tay lau nước mắt, nhếch miệng cười khoái trá.
Một người đàn ông mà cô ta có thể sai khiến bất cứ lúc nào như Mike tuy đối xử rất tốt với cô ta nhưng cô ta luôn cảm thấy người đàn ông này như: thiếu gì đó.
Dù sao lẵng nhẫẵng theo đuổi đâu phải lối. Người đàn ông nào chủ động theo đuổi cô ta đều khiến cô ta có cảm thấy anh ta rất nhu nhược.
Trong đầu cô ta bất chợt hiện lên dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đối xử tốt với Thẩm Hạ Lan, thờ ơ với cô ta, không quan tâm đến những người phụ nữ khác tất cả đều khiến Dư Khinh Hồng cô ta say mê.
Đây mới là đàn ông.
Là người đàn ông mà Dư Khinh Hồng cô ta xem trọng.
Là người đàn ông có thể xứng đôi với cô ta.
Cô ta ước gì bây giờ có thể có được Diệp Ân Tuấn, tốt nhất là có thể thấy được dáng vẻ khóc nức nở của Thẩm Hạ Lan, như vậy-cô ta mới vui sướиɠ được.
Chẳng qua là trước đó cô ta còn phải làm một chuyện đã.
Sau khi Dư Khinh Hồng lau khô nước mắt, cô ta nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, đợi Mike vừa ra khỏi khách sạn cô ta cũng đi ra ngoài.
Cô ta bắt taxi trở lại bệnh viện lần nữa.
Bởi vì cô ta rời khỏi, người nhà họ Hoặc cũng sẽ cho vệ sĩ rút lui, tất cả những chuyện này đều nằm trong tính toán của Dư Khinh Hồng.
Nhìn thấy xung quanh không có ai, cô ta cười khẩy.
Hoắc Chấn Đình ước gì cô ta biến mất khỏi thế giới này, làm sao có thể phái người tìm tung tích của cô ta chứ? Cho nên, phỏng chừng bây giờ anh ta đã trở về nhà họ Hoắc nói gì với bà cụ rồi.
Thừa dịp này Dư Khinh Hồng đi đến phòng bệnh của Tiêu Ái.
Vốn dĩ cô ta cho răng Thẩm Hạ Lan đang ở đó, cũng đang nghĩ cách để đối phó với Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn tạm thời tắt luôn hệ thống camera bên ngoài.
Nhưng lúc cô ta bước vào phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan không ở đó, xung quanh cũng không có hộ lý, chỉ có một mình Tiêu Ái nằm ngủ trên giường.
Thoạt nhìn cơ thể của bà ta còn rất yếu.
Nghĩ tới nhiều năm qua, Tiêu Ái lúc nào cũng thờ ơ với cô ta nhưng lại.đối xử rất tốt với Thẩm Hạ Lan cô ta liễn ganh ghét.
Bây giờ Tiêu Ái còn vì Thẩm Hạ Lan mà muốn gϊếŧ chết cô ta, Dư Khinh Hồng cảm thấy trong lòng dần dần nguội lạnh.
Nếu Tiêu Ái bất nhân, vậy thì đừng trách cô ta bất nghĩa.
Thứ mà Dư Khinh Hồng cô ta không chiếm được thì Thẩm Hạ Lan cũng đừng hòng lấy được.
Nếu Tiêu Ái đã thích chết như vậy thì cứ để bà ta chết thật đi.
Chỉ cần có thể thấy được dáng vẻ đau khổ của Thẩm Hạ Lan là cô ta làm gì cũng được.
Sắc mặt Dư Khinh Hồng trở nên dữ tợn.
Cô ta bước lên trước một bước nhìn Tiêu Ai đang say giấc bỗng nhiên cầm lấy cái gối bên cạnh, trực tiếp bịt miệng Tiêu Ái lại.
Tiêu Ái hơi ngạt thở, bắt đầu giấy dụa.
Vì sợ Tiêu Ái giãy dụa sẽ khiến người khác chú ý cho nên Dư Khinh Hồng còn tìm dây cột chặt chân tay của Tiêu Ái lại.
Tim cô ta đập thình thịch, cũng không phân biệt được là sợ hãi hay ghét bỏ: Gõ ta chỉ cảm thấy người dưới tay không ngừng giấy dụa, quăng quật, gào thét, từ dữ tợn lúc ban đầu cho đến khi mất đi sức lực, cuối cùng là nằm yên không nhúc nhích.
Lúc này Dư Khinh Hồng mới buông lỏng tay ra, cả cơ thể vô thức lui về sau vài bước.
Cô ta muốn bước lên xác nhận xem Tiêu Ái đã chết chưa nhưng cả người cứ run rẩy. Cô ta không có gan.
Những người bị chết ngạt hẳn trông rất xấu xí, đúng không?
Dư Khinh Hồng há miệng thở hổn hển, đột nhiên cô ta nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, cùng với giống nói của hộ lý.
“Cũng không biết cô Tiêu đã tỉnh chưa? Cô ấy vẫn còn chưa ăn cơm tối đấy. Lát nữa vẫn phải gọi cô ấy dậy mới được”
Nhất thời tim Dư Khinh Hồng vọt tới cổ họng.
Cô ta cực kỳ sợ.
Làm sao bây giờ?
Dư Khinh Hồng vội vã mở cửa phòng chạy ra ngoài, thậm chí còn biết che mặt của mình, để người ta không thấy được.
“Cô là ai?”
Hộ lý nhìn thấy bóng người xông từ phòng bệnh của Tiêu Ái ra, liền vội vàng hét lên một tiếng, dọa Dư Khinh Hồng chạy nhanh hớn: “Người đâu, người đâu mau tới đây!”
Hộ lý hét lên như vậy khiến tất cả mọi người xung quanh đều chạy tới.
Trong lúc Dư Khinh Hồng hốt hoảng liền làm mất kẹp tóc của mình, nhưng cô ta cũng không kịp nhặt lại.
Cô ta chạy một hơi khỏi bệnh viện, không ngừng nghỉ gọi xe trở về khách sạn của Mike, sau đó ngâm mình trong phòng tắm, cả người run lẩy bẩy.
Tiêu Ái hẳn đã chết rồi chứ?
Đúng!
Bà ta hẳn đã chết rồi!
Dư Khinh Hồng run rẩy nhưng sau đó lại cười ha ha, cười đến nỗi chảy nước mắt.
Cô ta vừa cười vừa khóc, cũng không biết rốt cuộc tại sao cô ta lại khóc.
Hối hận không?
Không!
Cô ta không hối hận!
Một người mẹ ngay cả con ruột của mình cũng không dẫn theo thì có tư cách gì mà sống trên đời này? Chỉ có điều chỗ trái tim’ehợt đau nhói, đau đến nỗi cô ta không thở được.
Dư Khinh Hồng mở vòi hỏa sen, vừa khóc vừa cười, như một kẻ điên.
Mà lúc này trống bệnh viện, ngay khi hộ lý vừa hô xong, Tiêu Ai thở hắt ra, từ trên giường ngồi dậy, khiến hộ lý sợ hết hồn.
“AI Cô, cô Tiêu?”
“Tôi không sao!”
Tiêu Ái há miệng thở hổn hển.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chạy tới rất nhanh, lúc nhìn thấy Tiêu Ái, Thẩm Hạ Lan vẫn còn lo lắng.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Không có chuyện gì, theo lời dặn của con mẹ đã cố gắng khiến bản thân ngạt thở, cũng may hai hộ lý kia trở về kịp lúc, nên súc sinh kia mới hoảng sợ bỏ.
chạy: Tiêu Ái hoàn toàn lạnh lòng.
Cho dù bà ta ra tay trước với Dư Khinh Hồng, đó cũng là vì đứa con này lòng dạ xấu xa, làm quá nhiều chuyện xấu, mới khiến bà phải làm như vậy, nhưng không ngờ Dư Khinh Hồng thật sự dám gϊếŧ bà ta.
Xem ra tình cảm mẹ con giữa hai người đã chấm dứt từ đây.
Thẩm Hạ Lan thở dài, lấy camera mini từ bức tranh tường ở bức tường bên/cạnh, đưa cho Diệp Ân Tuấn.