Thẩm Hạ Lan vẫn có chút không quá yên tâm, có điều cũng biết, nếu mình ở lại, có thể rất nhiều lời Tiêu Ái sẽ không nói ra.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy hôm nay Tiêu Ái khác lạ, có lẽ chịu ấm ức ở nhà họ Hoắc?
Có lẽ thật sự cuộc sống trôi qua quá cực khổ?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng lại không thể nào hỏi.
Cô không muốn hỏi chuyện về nhà họ Hoắc, sợ hỏi một chút, lại nghe được chuyện bà cụ tin Dư Khinh Hồng đến mù quáng.
Loại chuyện này Thẩm Hạ Lan vẫn rất mẫn cảm.
Cho nên, khi Tiêu Ái bảo cô rời đi, Thẩm Hạ Lan liền đi.
Sau khi lên xe, cô nói với Diệp Ân Tuấn: “Anh có cảm thấy hôm nay bộ trưởng Tiêu có chút là lạ không?”
“Không có, sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn mới chung đυ.ng với Tiêu Ái một thời gian ngắn, nghe Thẩm Hạ Lan hỏi vậy thì không khỏi sửng sốt một chút.
“Không có gì, có thể là em nghĩ nhiều, em luôn cảm thấy hôm nay bà ấy không vui.”
“Có lẽ là vì nhớ ba em.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
Cũng phải, lúc nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Ái dành cho Hoắc Chấn Phong, cô thực sự thấy thương cảm.
“Nỗi đau lớn nhất của đời người chính là âm dương cách biệt, vẫn còn yêu nhưng người không còn, mấy chục năm tới biết sống làm sao?”
Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng có chút cảm thán.
Cô đột nhiên nhắm chặt lấy cổ áo Diệp Ân Tuấn, nói: “Anh nhất định phải cam kết chết sau em, em không muốn một mình cô đơn đối mặt với thời gian, dựa vào hồi ức về anh để sống cho qua ngày.”
“Nói nhảm gì vậy, chúng ta đều sẽ bên nhau đến bạc đầu, cùng sống với nhau hết quãng đời còn lại, anh đồng ý với em, anh tuyệt đối sẽ không chết trước em.”
“Đây chính là lời anh nói đấy.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy lời mình nói ít nhiều có hơi không quá may mắn, có điều cô vẫn phải nói, thật sự là tâm trạng rất bất an, cũng không biết thế nào nữa.
“Ừ!”
Diệp Ân Tuấn cũng không để ý lời nói bóng gió của cô, hai người lái xe trở về.
Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê ở lại biệt thự nhà họ Trạch, nói là ở hai ngày, cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có thể không gian, thật ra cũng do bà cụ nhớ bọn nhỏ.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm mấy năm này vất vả, cũng về nhà đi xem một chút.
Lam Tử Thất và Tống Đình mấy ngày này cũng không biết bận cái gì, đi sớm về khuay, dường như bóng ma Tống Dật Hiên đã qua, mặc dù Tống Dật Hiên không hề xin lỗi, Tống Đình và nhà họ Tống cũng không có bất kỳ quan hệ gì.
Tất cả đều như sóng yên biển lặng, thẳng cho đến khi một cuộc điện thoại của Hoắc Chấn Đình gọi tới, hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống của Thẩm Hạ Lan.
Tiêu Ái tự sát rồi!
Chuyện này lập tức làm cho Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
Cô vẫn nhớ rõ hai ba ngày trước, dáng vẻ Tiêu Yêu tới nhà đưa quà sinh nhật cho cô. Cô còn nhớ tới ánh mắt si mê lưu luyến của Tiêu Ái khi đứng trước mộ bia của Hoắc Chấn Phong, sau tự nhiên lại tự sát rồi?
Cả người Thẩm Hạ Lan đều như rơi vào trong mộng, nước mắt không tự chủ chảy xuống.
Vẫn cảm thấy mình sẽ không quan tâm người phụ nữ này, nhưng bây giờ cô mới biết, tình cảm đều bị chôn trong chỗ sâu nhất ở đáy lòng, vốn cho rằng không để ý, là sợ mình bị tổn thương, cố ý đi coi thường, bây giờ cuối cùng xảy ra chuyện, cô mới phát hiện tim đau dữ dội, loại cảm giác huyết mạch tương liên này khiến cho cô đau đến không muốn sống.
“Tại sao lại như vậy chứ? Hai ba hôm trước bà ấy vẫn còn khỏe mạnh mà!”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, hai mắt đẫm lệ.
Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ Tiêu Ái lại chọn con đường này.
Người phụ nữ kia kiên cường như vậy, sao lại lựa chọn thế chứ?
“Đừng khóc, chúng ta tới bệnh viện nhìn xem một chút.”
Diệp Ân Tuấn cũng không biết phải an ủi Thẩm Hạ Lan thế nào mới được.
Hai người vội vã tới bệnh viện, lúc nhìn thấy Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan liền luống cuống.
“Chú,mẹ cháu thế nào?”
Lời vừa dứt, bà cụ Hoắc đột nhiên quay đầu, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, bà cụ đột nhiên gầm lên.
“Rốt cuộc cô nói gì với mẹ cô? Để cho sau khi về nó cứ như biến thành người khác vậy. Cô có biết không, không những nó tự sát, còn mang Dư Khinh Hồng theo! Nó cho Dư Khinh Hồng ăn đồ ă có độc! Tôi biết cô không thích Dư Khinh Hồng, nhưng cũng không thể vì cô không thích mà để mẹ cô dẫn theo em gái cô cùng đi chết được!”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
Hoắc Chấn Đình đúng là hết nói nổi bà cụ.
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây cả người.
“Là sao chứ? Cái gì mà mẹ cháu dẫn Dư Khinh Hồng chết chung? Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?”
Thẩm Hạ Lan bắt lấy ống tay áo của Hoắc Chấn Đình.
Hoắc Chấn Đình thở dài một hơi, nói: “Chị dâu cũng không biết bị làm sao, hai hôm nay sắp xếp rất nhiều chuyện, nói là muốn dẫn Khinh Hồng về Mỹ. Chú và mẹ đều không để ý. Đúng hôm nay, chị dâu làm cơm cho mình Dư Khinh Hồng, hai người cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong thì xảy ra chuyện. Bác sĩ kiểm tra xong, nói trong cơm có độc.”
“Sao có thể thế chứ?”
Cả người Thẩm Hạ Lan như rơi vào trong mộng.
Mặc dù cô cũng biết Tiêu Ái không thích Dư Khinh Hồng, nhưng mà dẫn Dư Khinh Hồng chết chung, có phải có hơi quá cực đoan không?
Với cả cô không cảm thấy Tiêu Ái sẽ làm ra loại chuyện này.
Bà cụ Hoắc khóc nói: “Tiêu Ái là đứa con dâu tốt, Khinh Hồng là đứa trẻ ngoan, sao cô lại không tha cho bọn họ chứ?”
“Cháu không có.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình cực kỳ oan uổng.
Diệp Ân Tuấn bước lên trước một bước, lập tức kéo Thẩm Hạ Lan về phía sau, nhìn bà cụ Hoắc, nói: “Bà cụ, cơm có thể ăn nhiều, nhưng không thể nói lung tung được. Hạ Lan nhà chúng tôi chẳng làm gì cả.”
“Không làm gì? Chẳng phải hai ba ngày trước Tiêu Ái đi tìm cô ta sao? Chẳng lẽ không phải từ lúc đó về nói mới trở nên thất thường à? Trên đời này làm gì có người mẹ nào lại đi đích thân gϊếŧ chết con mình? Nhưng mà Tiêu Ái lại làm vậy! Nó là vì ai? Còn không phải vì Thẩm Hạ Lan sao?”
“Vậy bà có biết hai ba hôm trước bộ trưởng Tiêu đến nhà tôi gặp Hạ Lan là vì cái gì không? Đó là vì hôm đó là sinh nhật của Hạ Lan! Bộ trưởng Tiêu đến tằng quà sinh nhân cho con gái, chẳng lẽ cũng có lỗi sao?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy bà cụ Hoắc không nói lý.
Chẳng lẽ chỉ cần dính líu tới Hạ Lan thì sẽ thành lỗi của Hạ Lan hay sao?
Tất cả chuyện không tốt đều do Thẩm Hạ Lan làm chủ sao?
Loại lý luận này từ đâu tới chứ?
Bà cụ Hoắc ít nhiều cũng có chút hơi sốc, hiển nhiên bà cụ không biết sinh nhật của Thẩm Hạ Lan, cũng không có chú ý tới phát sóng trực tiếp của Hải Thành, chứ nói chi đến hiện trường cầu hôn của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Bây giờ trong lòng Thẩm Hạ Lan cực kỳ khó chịu, vốn cũng không quan tâm bà cụ Hoắc nghĩ thế nào về chính mình.
Khi một người có thành kiến với một người khác, thì có nói gì cũng phí công.
“Chú, bây giờ mẹ cháu thế nào?”
Thẩm Hạ Lan lập tức lướt qua bà cụ Hoắc, hỏi Hoắc Chấn Đình
Hoắc Chấn Đình cảm thấy nhà họ Hoắc rất có lỗi với Thẩm Hạ Lan, lại không bảo vệ được mẹ già của mình, không khỏi thở dài một hơi: “Còn đang cấp cứu, không biết tình hình thế nào.”
Thẩm Hạ Lan không có nói tiếp, lẳng lặng ở đó chờ, có điều trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi.
Người nằm bên trong là mẹ cô, là mẹ ruột sinh ra cô.
Diệp Ân Tuấn biết tâm trạng Thẩm Hạ Lan khó chịu, kéo cô vào trong lòng mình, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, ông trời nhất định có mắt.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan không có bất kỳ tâm trạng đi nói gì, lòng cô cực kỳ rối bời.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng, trái tim mọi người đều như treo lên, ngay cả bà cụ Hoắc cũng im lặng.
Thời gian từng phút từng dây trôi qua, cuối cùng sau hai giờ, cuộc phẫu thuật kết thúc.
Khi bác sĩ đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hai chân như không thể động đậy được.
Diệp Ân Tuấn biết là vì cô quá lo lắng.
Người phụ nữ này vẫn luôn thể hiện ra ngoài là rất lạnh nhạt, thật ra trong lòng cô yếu đuối hơn người khác nhiều.
Diệp Ân Tuấn đỡ Thẩm Hạ Lan đi tới trước mặt bác sĩ.
“Bác sĩ, bệnh nhân thế nào?”
Hoắc Chấn Đình vội vàng lên tiếng.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhỏ giọng nói: “Cô Dư Khinh Hồng trúng độc tương đối nhẹ, đã cứu được. Còn bà Tiêu Ái thì có chút nghiêm trọng, chúng tôi đã cố hết sức, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, có thể tỉnh hay không phải chờ theo dõi mới có thể kết luận được.”
Thẩm Hạ Lan liền đứng ngồi không yên.
May mà có Diệp Ân Tuấn bên cạnh.
“Đừng sợ, không phải còn đang cứu chữa à? Anh tin là bộ trưởng Tiêu nhất định sẽ sống.”
Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút muốn khóc.
“Thật có thể chứ?”
“Có thể!”
Anh gật đầu.
Dư Khinh Hồng và Tiêu Ái được đẩy vào phòng bệnh.
Bà cụ Hoắc nhìn gương mặt tái nhợt của Dư Khinh Hồng, có chút đau lòng nói: “Đứa bé đáng thương, đời này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý rồi, bị mẹ ruột mình hạ độc, đoán chừng đời này đều không bước ra được đi.”
Thẩm Hạ Lan không nghe bà cụ cảm khái, đi thắng tới trước giường Tiêu Ái.
Dáng vẻ Tiêu Ái cực kỳ bình thản, cũng vô cùng bình tĩnh, giống như bà đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi, loại trạng thái này làm cho Thẩm Hạ Lan nháy mắt khóc lên.
“Mẹ, mẹ tỉnh lại được không? Đều tại con, hai ngày trước đã cảm thấy mẹ khác lạ rồi, nhưng mà không có an ủi mẹ, ở bên mẹ. Mẹ đừng đi tìm ba, kiếp này mẹ thiếu con nhiều như vậy, mẹ không ở bên con, sao mẹ có thể ra đi như vậy chứ?”
Thẩm Hạ Lan vẫn cho là chữ mẹ này không gọi được, nhưng giờ lại gọi đến vô cùng tự nhiên.
Cô muốn Tiêu Ái tỉnh lại, muốn nói cho bà biết, cô không trách bà.
Nhưng giờ Tiêu Ái dường như là ngủ thϊếp đi, không có phản ứng gì.
Bà cụ Hoắc còn muốn nói gì đó, lại bị Hoắc Chấn đình kéo ra ngoài.
“Con kéo mẹ làm gì?”
“Mẹ, mẹ đủ chưa, Hạ Lan có biết gì đâu, mẹ vốn luôn như vậy, không phân tốt xấu đã đẩy hết lên đầu con bé, mẹ có thật là bà nội của nó không? Trước kia liều chết tìm con gái của anh cả về, bây giờ tìm được rồi thì lại đối xử với nó như thế? Mẹ không sợ đại ca ở dưới kia không yên sao? Vì sao chị dâu lại làm vậy, mẹ không rõ ràng sao, cứ một mực trách tội Hạ Lan, rốt cuộc mẹ có thành kiến lớn cỡ nào với nó chứ?”
“Nghe con trai chất vấn mình như thế, bà cụ Hoắc bỗng nhiên khựng lại một chút.
Đúng rồi!
Thẩm Hạ Lan là cháu gái ruột của minh, sao mình lại đối xử với nó như thế chứ?
“Con không biết, em tận mắt chứng kiến nó bắt nạt Khinh Hồng ở bệnh viện.”
“Cho dù mẹ tận mắt chứng kiến, mẹ có biết Khinh Hồng làm gì Hạ Lan không? Chính cháu gái ruột của mẹ bị Dư Khinh Hồng hại suýt chết đấy, mẹ có biết không? Mẹ còn đòi chính nghĩa cho nó, làm chủ cho nó sao?”
Hoắc Chấn Đình không biết vì sao mẹ của mình lại biến thành thế này, nhưng nhìn dáng vẻ thì cực kỳ thất vọng, một câu nói làm cho bà cụ im lặng hồi lâu không lên tiếng.