Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn ngủ thϊếp đi thì vẫn có chút không nỡ, nhưng cô vẫn đứng dậy đặt anh ngủ bên cạnh giường bà cụ Hoắc, đồng thời kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên cho anh.
Cô vô cùng đau lòng nhìn Diệp Ân Tuấn đang ngủ, thấp giọng nói: “Em xin lỗi, em không thể để anh tiếp tục chịu khổ vì chuyện của em, em biết anh có thể lên rừng sâu xuống biển lửa, nhưng anh biết không? Em cũng có suy nghĩ giống như anh. Từ khi anh bị thương, anh vẫn luôn chưa được nghỉ ngơi, lần này anh hãy nghỉ ngơi một chút đi. Anh yên tâm, em nhất định sẽ bình an quay về.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì hôn lên trán Diệp Ân Tuấn một cái, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Dương Tân đã chờ ở bên ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhìn một cái, Dương Tân lập tức đuổi theo, người canh cửa cũng đổi thành người của Ám Dạ.
Sau khi Thẩm Hạ Lan lên xe thì ánh mắt có chút sắc bén.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Bên Tiểu Tử xảy ra chuyện, Thím Trương đưa cô ta đi, sau đó gửi cho chúng ta một đoạn video, cô nhìn đi.”
Dương Tân đưa video cho Thẩm Hạ Lan.
Trong video Tiểu Tử bị tra tấn chết đi sống lại, cả người máu me đầm đìa.
Tuy rằng trước kia Tiểu Tử đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, nhưng lúc này Tiểu Tử lại bán mạng vì Triệu Ninh và Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan xem xong thì nhíu mày lại.
“Bà chủ, đây là một cái bẫy.”
Dương Tân vội vàng mở miệng.
Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Tôi biết, tôi cũng nhìn ra được, thím Trương đã đặc biệt tạo bẫy cho tôi, anh nói tôi không quan tâm sự sống chết của Tiểu Tử sao?”
Dương Tân lập tức không biết nên nói như thế nào, nhưng anh ta vẫn gật đầu nói: “Tiểu Tử là quân cờ của chúng ta, hiện tại cô ta xảy ra chuyện là do làm việc không cẩn thận, bây giờ đang ở thời điểm đặc biệt, bà chủ không nên mạo hiểm vì một người như thế. Huống hồ Diệp Tổng không ở đây, đến lúc đó cô…”
“Dương Tân, chúng ta là Ám Dạ, tuy rằng chúng ta không đào tạo Tiểu Tử ở bên cạnh mình, nhưng dù sao hiện tại cô ta đã bán mạng vì tôi. Nếu người trong tình huống này là anh em Ám Dạ chúng ta thì anh có thể không quan tâm hay không? Có thể mặc kệ hay không? Tôi thừa nhận trước kia Tiểu Tử không phải là người Ám Dạ chúng ta, nhưng lúc cô ta đồng ý làm tất cả mọi chuyện thì tôi đã coi cô ta là người một nhà. Đây là lời hứa của tôi với cô ta.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì Dương Tân không biết nên nói cái gì, nhưng ánh mắt Thẩm Hạ Lan có chút không giống lúc trước.
“Bà chủ, cô biết rõ là bẫy nhưng vẫn đi, có phải cô có kế hoạch gì không?”
“Đúng vậy, tương kế tựu kế. Không phải người xưa đã nói sao? Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con. Nếu thím Trương muốn tôi đến thì tôi đến được. Chỉ có tôi đến thì cô mới buông lỏng cảnh giác, sau đó bà ta muốn sống sót nên sẽ làm ra thứ chúng ta cần. Dương Tân, anh sắp xếp một chút, tùy cơ ứng biến.”
Thẩm Hạ Lan đã sớm nghĩ cách giải quyết.
Bởi vì cách này rất nguy hiểm, cô mới không thể để Diệp Ân Tuấn đi theo, càng không thể để Diệp Ân Tuấn tỉnh táo, bởi vì cô biết rõ Diệp Ân Tuấn không thể nhìn cô chịu khổ hơn bất cứ ai.
Dương Tân cũng không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan lớn gan như thế, anh có chút lo lắng nói: “Bà chủ, có phải làm như vậy là quá mạo hiểm hay không?”
“Chuyện không mạo hiểm còn cần Ám Dạ chúng ta làm sao? Chuyện không mạo hiểm còn cần thím Trương tự mình chế tạo thuốc giải sao? Từ khi tôi tiếp nhận Ám Dạ thì còn có gì không mạo hiểm sao? Anh chỉ cần sắp xếp tốt thì mọi chuyện không sao, tôi tin anh.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Dương Tân nói.
Dương Tân đột nhiên không biết làm gì với người phụ nữ trước mắt.
Từ đầu anh ta thật sự chướng mắt Thẩm Hạ Lan, tuy rằng cô là bà chủ đương nhiệm, nhưng Thẩm Hạ Lan nho nhã yếu ớt, thậm chí không hề có võ, mặc dù cô huấn luyện ở căn cứ hai ngày nhưng vẫn không làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ.
Huống hồ Diệp Ân Tuấn là người đứng sau sắp xếp chuyện lần này, tuy rằng Thẩm Hạ Lan ra mặt, nhưng Dương Tân chỉ cảm thấy cô là con rối của Diệp Ân Tuấn, thậm chí anh ta có cảm giác tập đoàn Hoàn Trí sẽ hoàn toàn chiếm đoạt Ám Dạ, Diệp Ân Tuấn hoàn toàn khống chế trong tay. Anh ta muốn gọi cho Diệp Nam Phương, nói Diệp Nam Phương quay về giải quyết chuyện lần này.
Nhưng hiện tại biểu hiện của Thẩm Hạ Lan nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Người phụ nữ này không chỉ can đảm mà còn có trách nhiệm, thậm chí khí chất bên trong làm cho anh ta kính nể.
Quả nhiên bà chủ chính là bà chủ.
Thái độ của Dương Tân thay đổi rất lớn.
Anh ta thấp giọng nói: “Anh Nam Phương đã tới Hải Thành, có thể phối hợp với chúng ta bất cứ lúc nào, hơn nữa nếu cần cậu chủ giúp đỡ cũng có thể…”
“Đừng cho Minh Triết tham gia vào chuyện này. Tôi biết Minh Triết là người thừa kế tương lai của Ám Dạ, nhưng dù sao thằng bé còn nhỏ, tôi hy vọng con trai mình có thể bình an vui vẻ lớn lên, còn những chuyện giữa người lớn với nhau thì thằng bé tiếp xúc càng trễ càng tốt. Có tôi ở đây, tôi không hy vọng con trai mình sớm tiếp xúc những chuyện này, trước mắt thằng bé cần phải lớn lên giống như các đứa bé bình thường khác. Có thể huấn luyện nhưng những việc này vẫn nên bỏ đi.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, tràn đầy sự đau lòng.
Bốn năm qua, cô cho Thẩm Minh Triết một cuộc sống không quá yên bình, tuy rằng Đường Trình Siêu rất tốt với Thẩm Minh Triết, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, mặc dù Thẩm Hạ Lan muốn phá vỡ nhưng sự thật vẫn tồn tại.
Đường Trình Siêu rất tốt với Thẩm Minh Triết, nhưng cũng không thể bằng ba mẹ ruột.
Hiện tại Thẩm Minh Triết quay về nhà họ Diệp mới có dáng vẻ của đứa bé bốn năm tuổi.
Thẩm Hạ Lan không cho phép bất cứ ai phá tan thời gian vui vẻ của Thẩm Minh Triết, cho dù vì bảo vệ cậu bé một chút cũng không thể buông lỏng.
Dương Tân gật đầu.
Hai người nhanh chóng đến nơi thím Trương đã nói cũng là nơi Tiểu Tử mất tích.
Nơi này cách thành phố rất xa, ở ngoại ô thành phố, nếu không phải thím Trương nói ra thì Thẩm Hạ Lan sẽ không nghĩ đến trong một khu dân cư bình thường này lại che giấu nhân vật nguy hiểm như thím Trương.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất đúng là không sai.
Xe Thẩm Hạ Lan đi vào khu nhà, bên thím Trương đã nhận được tin tức.
Bà ta nhìn màn hình camera trước mắt, cười lạnh nói: “Cuối cùng cũng đến.”
Thẩm Hạ Lan cũng biết mình đã vào phạm vi theo dõi của thím Trương.
Cô gật đầu với Dương Tân.
Dương Tân lái xe đến một căn nhà.
Đây là một căn nhà độc lập, cách các hộ gia đình khác rất xa, xung quanh cũng có bảo vệ canh gác, xem ra bình thường cũng không tiếp xúc nhiều với hàng xóm.
Thẩm Hạ Lan xuống xe, lập tức có người đi tới bắt đầu kiểm tra người Thẩm Hạ Lan.
Cô nhìn trước camera trước cửa, cười lạnh nói: “Thím Trương, tôi tới rồi.”
Đây là một sự khiêu chiến.
Thím Trương nhìn Thẩm Hạ Lan, không thể không thừa nhận cô hoàn toàn không giống như người phụ nữ yếu đuối bất tài năm năm trước.
Nhưng như vậy thì sao?
Không phải hiện tại cô vẫn chui đầu vào lưới của bà ta sao?
Thím Trương đắc ý cười, ngực lại đau dữ dội.
Hiện tại bà ta phải chế tạo thuốc giải, nhưng nếu bà ta không khống chế được Thẩm Hạ Lan thì không thể yên tâm.
“Để cô ta đi vào!”
Giọng nói của thím Trương truyền qua bộ đàm.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng của thím Trương thì có chút yên tâm.
Chỉ cần bà ta ở đây thì mọi chuyện dễ giải quyết.
Dương Tân muốn giãy giụa nhưng bọn họ đã lấy hết súng và đồ phòng thân, hơn nữa còn bị trói lại.
“Buông tôi ra! Mấy người…”
Dương Tân bắt đầu phản kháng, nhưng lại nghe thấy Thím Trương nói.
“Thẩm Hạ Lan, nếu cô muốn Tiểu Tử lập tức chết đi thì cô có thể cho trợ lý bên cạnh tiếp tục giằng co. Tôi muốn nhìn xem năng lực của trợ lý cô tốt hay là dao của tôi nhanh hơn.”
Thẩm Hạ Lan nghe thím Trương nói như vậy thì vội vàng mở miệng.
“Dương Tân, dừng tay!”
“Nhưng bà chủ, cô cứ đi vào như thế thì chúng ta có thể coi như xong!”
Dương Tân vô cùng sốt ruột, thậm chí có chút bất chấp.
Thẩm Hạ Lan lại kịp thời ngăn cản Dương Tân.
Người xung quanh lập tức khống chế Dương Tân, hơn nữa đánh một phát làm cho Dương Tân tạm thời ngất đi.
Thẩm Hạ Lan cũng bị trói chặt đưa vào bên trong.
Khi thím Trương lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì cười có chút đắc ý.
“Thẩm Hạ Lan ơi là Thẩm Hạ Lan, cô nói tôi nên nói gì về cô đây? Lúc trước Tiểu Tử là người làm hại con trai cô, hiện tại cô lại tự chui đầu vào lưới vì một người như thế, nên nói cô hiền lành hay là ngu ngốc chứ?”
Thím Trương đánh Tiểu Tử đầy thương tích, lúc này thím Trương đạp cô ta ở dưới chân.
Bà ta cũng không thể tưởng được Thẩm Hạ Lan sẽ đến.
Khi thím Trương nhìn thấu Tiểu Tử, lúc cô ta sắp bị đánh chết thì đã từng do dự, nhưng cô ta nghĩ tới Triệu Ninh nên nhịn xuống, cũng không chịu nói, thậm chí không muốn Thẩm Hạ Lan tới nơi này.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy mình và Thẩm Hạ Lan có ân oán, giữa bọn họ chỉ là giao dịch, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối sẽ không tới.
Nhưng cô ta không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan lại tới!
Hơn nữa cô còn đến nhanh như thế!
Cô ta nhìn Thẩm Hạ Lan lắc đầu, đáy mắt muốn nói những gì, Thẩm Hạ Lan vẫn hiểu được.
Tiểu Tử hy vọng Thẩm Hạ Lan đối xử tốt với Triệu Ninh.
Ánh mắt như vậy làm cho Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu.
Cô nhìn thím Trương lạnh lùng nói: “Người bà muốn là tôi, tôi đã cho Diệp Ân Tuấn uống thuốc, không thể tỉnh lại nhanh chóng được. Bà thả Tiểu Tử đi đi, đây là ân oán của tôi và bà. Cô ta chỉ là người đáng thương, mấy năm nay bà lợi dụng cô ta cũng đủ rồi.”
“Nhưng cuối cùng cô ta vẫn phản bội tôi, cô phải biết rằng thím Trương này hận nhất là phản bội!”
Thím Trương nói xong thì đá vào ngực Tiểu Tử.
Tiểu Tử nhanh chóng bay ra ngoài, đập vào tường đối diện, “Phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Thím Trương không thèm nhìn, lạnh lùng nói: “Cô không đến thì cô ta còn có đường sống, hiện tại cô đã đến rồi, còn bị tôi khống chế, ngay cả những người cô bí mật mang theo cũng bị tôi khống chế, cô còn có thể nói điều kiện với tôi sao? Thẩm Hạ Lan, dù sao cô vẫn còn non nớt. Cô tiếp nhận Ám Dạ, dám một mình tới nơi này, cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô chỉ mang theo một trợ lý tới sao? Nào, tôi cho cô nhìn xem hiện tại người của cô thế nào.”
Thím Trương vừa nói vừa đưa video cho Thẩm Hạ Lan.
Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy những người của mình hoàn toàn bị khống chế thì sắc mặt cô lập tức thay đổi.
“Thím Trương, bà…”
Cô mở to hai mắt, hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết thím Trương. Nhưng thím Trương lại đắc ý cười ha ha.
“Thẩm Hạ Lan, cô có biết gừng càng già càng cay không?”