Cục Cưng Có Chiêu

Chương 274: Bây giờ hỏi cái này có còn ý nghĩa không?

Thẩm Hạ Lan vừa mới quyết định... Diệp Ân Tuấn liền che kín mũi của cô lại, sau đó liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đạp chiếc máy bay không người lái, sau đó là có một âm thanh vang lên, bọn họ đều bị khói cay bao phủ lại.

“Khụ khụ...”

Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn bị bom cay làm cho chật vật như vậy.

“Thẩm Minh Triết!"

Anh cắn răng nghiến lợi kêu lên một tiếng, lại híp mắt, quá nhiều bom cay, trong đôi mắt phượng bây giờ đều là nước mắt, rất khó nhìn.

Thẩm Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn che kín mũi thì tốt hơn một chút, con muốn làm chút gì đó cho Diệp Ân Tuấn lại bị Diệp Ân Tuấn cản trở.

“Em đừng có quan tâm tới anh, em nhanh đi tới chỗ có nước mà tránh đi.”

Nói xong, anh liền đẩy Thẩm Hạ Lan ra bên ngoài.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy là lúc này mình rời đi thì không tốt lắm, huống hồ gì cũng không biết người đang ở đây là người một nhà hay là người của Diêm Chấn, cô dùng cánh tay che kín mũi, chạy vào một lần nữa.

“Đi thôi!”

Thẩm Hạ Lan kéo cánh tay của Diệp Ân Tuấn, xoay người chạy đi.

Thẩm Minh Triết đang kiểm soát lực lượng nhìn thấy cảnh này, khóe môi trực tiếp giật giật.

“Tiêu đời rồi, lúc nào thì mẹ mới có thể phát hiện là mình kéo nhầm người đây?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Minh Triết gần như là nhăn lại.

Cậu bé cũng chỉ muốn đùa Diệp Ân Tuấn một chút mà thôi, cái người gọi là lão Diệp này cứ luôn xấu xa, một bộ dạng cao cao tại thượng, ai biết được mẹ lại không nỡ người trong lòng, chịu khổ chạy vào trong kéo anh ra.

Lần này thì hay rồi, kéo nhầm người rồi.

Thẩm Minh Triết quả thật khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang lôi kéo ai, Thẩm Minh Triết liền muốn khóc.

Cậu bé nhanh chóng gọi bộ đàm cho Diệp Ân Tuấn.

“Lão Diệp!"

“Cái thằng nhóc thối này, con tốt nhất rửa sạch cái mông cho ba đi, chờ đến lúc ba về nhà xem xem ba sẽ xử lý con như thế nào!”

Đã rất nhiều năm rồi Diệp Ân Tuấn không thê thảm như vậy.

Lần trước xấu mặt trước mặt của tất cả những người ở Hải Thành cũng là do thằng nhóc thối này ban tặng, hiện tại lại bị cậu bé làm cho ho khan không dừng.

Con trai gia đình khác đều rất ngoan ngoãn, sao đứa con trai này của anh lại cứ luôn đối nghịch với anh vậy chứ.

Bây giờ Thẩm Minh Triết không có tâm trạng nghe Diệp Ân Tuấn gào thét, cậu bé khóc nói: “Lão Diệp ơi, mẹ mới vừa trở về kéo ba đó, kéo nhầm người đi ra ngoài rồi, người kìa hình như là giáo quan Diêm.”

Diệp Ân Tuấn ngơ ngẩn cả người.

Khi anh tiêu hóa hết những lời nói của Thẩm Minh Triết, sắc mặt trở nên khó coi đến đáng sợ.

“Nếu như mẹ của con có chuyện gì thì ba sẽ bằm con ra.”

Diệp Ân Tuấn tức giận trực tiếp tắt bộ đàm, hiện tại hiện trường ở đây hỗn loạn vô cùng, khắp nơi đều là bom khói, căn bản cũng không biết được mình đang ở đâu chứ đừng nói là đi tìm Thẩm Hạ Lan.

Trong lòng của anh vô cùng sốt ruột.

Diêm Chấn ở bên cạnh.

Sao lúc nãy anh không phát hiện vậy chứ?

Hay là nói Diêm Chấn đã phát hiện ra bọn anh từ sớm, chỉ là đang chờ bọn anh ra.

Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn rất bất an, hiện tại càng không biết nên làm cái gì.

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không biết là mình đã kéo sai người, cô chạy một hơi đi thật xa, rốt cuộc cũng đã tìm được một nơi có nước. Lúc này mới dừng lại, thở hồng hộc rồi nói: “Anh nhanh đi tắm một cái đi, một lát nữa để người ta nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh, vậy chắc sẽ xấu hổ lắm đó.”

Cô mỉm cười quay đầu lại, lúc nhìn thấy gương mặt của Diêm Chấn thì cô đông cứng cả người.

Sao cô có thể kéo Diêm Chấn ra đây vậy?

Diêm Chấn ở bên cạnh họ từ lúc nào?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi.

“Lúc nãy anh vẫn luôn ở bên cạnh Ân Tuấn, anh muốn làm cái gì hả? Hai người là chiến hữu tốt của nhau, là bạn bè tốt nhất của nhau, hiện tại anh phản bội anh ấy thì thôi đi, thế mà lại còn muốn đánh lén anh ấy nữa?”

Thẩm Hạ Lan đổ mồ hôi lạnh cả người.

Nếu như không phải là mình kéo nhầm người, hiện tại Diêm Chấn sẽ làm gì Diệp Ân Tuấn đây?

Diêm Chấn vẫn cứ luôn trầm mặc.

Kể từ giây phút Thẩm Hạ Lan chạy trốn, anh ta biết giữa bọn họ đã không thể nể mặt nhau, anh ta càng biết là mình không có cách nào đối mặt với cô và Diệp Ân Tuấn. Nhưng mà anh đã không có cách nào khác, anh ta cũng phải vì con của anh ta mà suy nghĩ một chút.

Sắc mặt của Diêm Chấn trở nên lạnh lẽo.

“Tôi có nỗi khổ tâm của tôi, đảm bảo là sẽ không làm cô bị thương, nhưng mà cô đừng mong chạy trốn.”

“Không làm hại tôi à? Diêm Chấn, có phải là anh cảm thấy tôi không bị thương ở trong tay của anh thì cho rằng anh không làm hại tôi?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan trực tiếp đâm vào trong lòng của Diêm Chấn, sắc mặt của anh ta càng trở nên khó coi hơn nữa.

“Thật sự xin lỗi, tôi buộc phải làm như vậy.”

“Tín ngưỡng của anh đâu rồi, sự trung thành của anh đâu rồi, lương tri của anh đâu rồi? Diêm Chấn, tôi thật sự không nghỉ được người phản bội Diệp Ân Tuấn lại là anh.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy không đáng thay cho Diệp Ân Tuấn.

Diêm Chấn giống như là đã bị đè nén thật lâu, lúc nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, anh ta cũng không thể chịu đựng được nữa.

“Lương tâm của tôi là tín ngưỡng của tôi, sự trung thành của tôi, tôi đã từng nghĩ rằng tất cả những điều này là những quy tắc mà cả đời này tôi phải tuân theo. Nhưng mà lúc tôi nhìn thấy con trai và vợ của tôi bị người khác tra tấn, tôi lại không thể làm được cái gì hết, vậy thì tín ngưỡng của tôi ở đâu? Sự trung thành của tôi có làm được cái gì không, những thứ này đều là hư vô, đều không thể dựa vào nó, thứ mà tôi có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân tôi. Cô cũng có con cô, cũng đã từng trải qua loại tâm trạng con biến mất mà cô không biết tung tích, chẳng lẽ là cô vẫn còn không hiểu được tôi à? Tôi bị ép buộc, tôi chỉ có một đứa con trai, lúc vợ của tôi gả cho tôi thì cô ấy vẫn là một cô gái trẻ tuổi, nhưng mà tôi vẫn luôn không quan tâm đến cô ấy, càng không có ngày nào thực hiện trách nhiệm một người làm ba với con của tôi. Cô hỏi Diệp Ân Tuấn thử xem, lúc mà cậu ta biết mình có con, lúc mà cậu ta biết con của mình còn sống thì cậu ta có tâm trạng như thế nào? Mà tôi thì sao, tôi biết là con trai của tôi còn sống, ngày nào cũng phải chịu đủ loại tra tấn, tôi có thể làm sao đây?”

Tiếng gào thét của Diêm Chấn làm cho Thẩm Hạ Lan không phản bác được.

Cô không biết.

Nếu như là cô, cô nên làm cái gì, có thể làm cái gì?

Sự im lặng của Thẩm Hạ Lan càng để Diêm Chấn kích động hơn.

“Lúc vợ chồng các người đoàn viên có nghĩ đến vợ con của tôi đang chịu đựng cái gì không hả? Thím Trương là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn, cuộc tranh đấu và mâu thuẫn gia tộc của nhà họ Diệp tại sao lại phải dính dáng đến vợ con của tôi, tôi là anh em của Diệp Ân Tuấn, là bạn bè của nhau, nhưng mà cậu ta mang đến cho tôi cái gì? Cậu ta chỉ mang đến cho tôi tai nạn không có giới hạn, chẳng lẽ tôi phải cảm ơn cậu ta nữa à? Tôi phải đối xử với cậu ta giống y như là trước đây mới tốt?”

Lúc này Diêm Chấn giống như là một con dã thú cuồng bạo, chỉ cần không chú ý đến thì có thể xé nát người xung quanh.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể đứng đối diện mà nhìn anh ta như vậy.

Chờ đến lúc Diêm Chấn hoàn toàn tỉnh táo, Thẩm Hạ Lan mới nhẹ giọng mở miệng nói.

“Có phải là anh cảm thấy tất cả những chuyện hiện tại đều là do Diệp Ân Tuấn mang đến cho anh, nếu như anh với anh ấy không phải là bạn bè, không phải là chiến hữu, có lẽ là vợ con của anh cũng sẽ không gặp phải tình cảnh như hiện tại?”

“Đúng!”

Diêm Chấn trả lời vô cùng dứt khoát.

“Nếu như không có cậu ta, không quen biết với cậu ta, có lẽ là sau khi tôi giải ngũ rồi sẽ đi tìm một công việc thoải mái mà làm. Mặc dù là giai đoạn trước vợ của tôi đã ly hôn với tôi, nhưng mà tôi cũng sẽ tìm một cuộc sống bình thường để sống cả một đời, có lẽ là thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy con trai của tôi, hưởng thụ niềm vui gia đình với con trai của tôi, nhưng mà cũng bởi vì bạn của tôi là Diệp Ân Tuấn, sau khi tôi giải ngũ rồi thì trực tiếp bị cậu ta đều qua. Người khác cảm thấy tôi may mắn, không cần phải đi tìm việc làm, Diệp Ân Tuấn cũng sẽ cho tôi tiền lương cao, tôi cũng không cần phải lo lắng về cuộc sống, nhưng mà vợ con của tôi lại như thế nào hả? Trở thành con tin! Cô có biết con tin là cái gì không?”

Sắc mặt của Diêm Chấn có chút dữ tợn.

Thẩm Hạ Lan chưa từng nhìn thấy Diêm Chấn như thế này.

Trước kia cô cảm thấy Diêm Chấn là một huấn luyện viên tiêu chuẩn, lúc đối xử với Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh cũng vô cùng tốt, thậm chí lúc dạy mình cũng dụng tâm như vậy, nhưng mà bây giờ nhìn Diêm Chấn, cô giống như là nhìn thấy một người điên, là một tên điên hoàn toàn bị đánh bại.

Thẩm Hạ Lan không nói lời nào, nhìn anh ta phát tiết.

Diêm Chấn nói tiếp: “Tôi tình nguyện mình không có tiền lương cao, tình nguyện không quen biết với Diệp Ân Tuấn, cũng hy vọng vợ con tôi có một cuộc sống tốt. Nhưng mà bây giờ mỗi lần nhìn thấy vợ con đều là nhìn thấy bọn họ từ một cái video ở trong máy tính, tôi có thể nghe thấy tiếng gọi "ba" tê tâm liệt phê của con trai tôi, nhưng mà thím Trương lại không chịu để cho tôi gặp con trai của tôi một lần, bà ta hứa hẹn với tôi chỉ cần tôi đưa cô đến bên cạnh bà ta thì sẽ để tôi dẫn vợ con của tôi đi, bà ta đã làm cho tôi những giấy tờ để xuất ngoại, tôi có thể ra nước ngoài với vợ con của tôi, tìm một nơi không ai quen biết, chúng tôi bắt đầu lại từ đầu.”

Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan đã biết tất cả.

Cô không kích động như vậy, cũng không có cách nào đứng trên bậc cao của đạo đức mà chỉ trích Diêm Chấn.

Tình thân, tình yêu và tình bạn, chọn cái nào, đó là quyền lợi của mỗi một người.

Cô không thể bởi vì Diêm Chấn lựa chọn tình thân và tình yêu phản bội tình bạn với Diệp Ân Tuấn mà có bất cứ lời nào công kích anh ta.

Cô không phải là Diệp Ân Tuấn, không biết suy nghĩ trong lòng của Diệp Ân Tuấn, cũng không có quyền thay thế Diệp Ân Tuấn tha thứ cho Diêm Chấn hay là không, đó là chuyện của bọn họ.

Chuyện mà bây giờ cô có thể làm, muốn làm là giống như Diêm Chấn đã nói, chỉ có cô đến trước mặt của thím Trương rồi thì có lẽ Diêm Chấn thật sự mới có thể đạt được tất cả những gì mà mình mong muốn.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diêm Chấn, thấp giọng nói: “Lúc Minh Triết mất tích, anh dẫn theo người đi tìm thằng bé là thật lòng hay là giả dối?”

“Khi đó tôi thật lòng, tôi không hướng về cô, không hướng về Diệp Ân Tuấn, tôi chỉ là vì Thẩm Minh Triết là một đứa nhỏ, giống như con trai của tôi vào năm đó. Lúc là con trai của tôi bị bắt cũng lớn giống như Thẩm Minh Triết, nếu như lúc đó tôi có ở bên cạnh con trai tôi, vậy thì tôi sẽ liều mạng đi cứu nó, đi tìm nó, thậm chí là dùng cái mạng này của tôi để đổi lấy nó cũng được nữa, lúc đó tôi cũng chỉ xem Minh Triết như là con trai của tôi.”

“Cho nên lúc đó anh đối xử với Minh Triết là thật lòng, có đúng không? Cho dù là đối với Minh Triết hay là đối với Diệp Tranh, anh cũng là thật lòng.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diêm Chấn, trực tiếp hỏi.

Diêm Chấn quay đầu lại, nói: “Bây giờ hỏi những cái này còn có ý nghĩa gì không?”

“Có!”

Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng rồi nói: “Ân oán giữa anh và Ân Tuấn tôi không tiện nhúng tay vào, cũng không có quyền lợi đánh giá các người đúng hay sai, nhưng mà anh đối với Minh Triết và Diệp Tranh là thật lòng, tôi cảm ơn anh, cảm ơn anh đã từng đối xử chân thành với bọn nhỏ, không ra tay với bọn nó. Mặc dù là tôi không biết chuyện Diệp Tranh trúng độc có liên quan gì đến anh hay không, nhưng mà về chuyện sau đó anh tìm kiếm Minh Triết, tôi thừa nhận chuyện anh đã làm.”

Diêm Chấn đột nhiên dừng lại một chút, sau đó kiên quyết nói: “Chuyện Diệp Tranh trúng độc không có liên quan gì với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ra tay với trẻ con, tôi cũng là một người ba!”

“Vậy là được rồi, Diêm Chấn, giáo quan Diêm, đây là một lần cuối cùng tôi gọi anh là giáo quan Diêm, anh có làm gì tôi cũng không sao hết, anh là vì vợ vì con của anh, tôi có thể hiểu được. Minh Triết nợ anh, tôi sẽ trả thay cho thằng bé, dù sao thì tôi cũng là mẹ của nó, ngày hôm nay tôi đi với anh, đi gặp thím Trương, chỉ là tôi hi vọng bà ta có thể tuân theo lời hứa mà để gia đình anh đoàn tụ với nhau, cũng không uổng công anh phải ngậm đắng nuốt cay nhiều năm như vậy.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan trực tiếp làm cho Diêm Chấn ngớ người.