Cục Cưng Có Chiêu

Chương 261: Tôi nhớ anh trai của anh

"Anh, anh định làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi là chị dâu của anh! Chú út, anh đừng làm loạn!”

Thẩm Hạ Lan bị khí thế lúc này của Diệp Ân Tuấn dọa sợ.

WOW!

Hai anh em này tại sao lại cùng một cái đức hạnh như vậy chứ?

Chúa ơi, động một chút là phát cáu!

Hơn nữa vừa rồi cô cũng không nói gì nha?

Chẳng lẽ là vì mình nói anh ta rất giống Diệp Ân Tuấn nên anh ta không thích nghe?

Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: "Cái đó, là chồng tôi giống ngài là được. Giống ngài!”

Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn dường như có thể nhỏ ra mực.

Uổng công cho anh tâm tâm niệm niệm nhớ cô như vậy, người này không có lương tâm vậy mà có thể nhận nhầm anh và Nam Phương?

Rốt cuộc trong đầu cô có cấu trúc gì?

Là cô cho người thông báo cho anh biết rằng cô đặc huấn ở chỗ này, chẳng nhẽ người tới lại là Nam Phương sao?

Diệp Ân Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy bất công, những ngày này mình ăn ngủ không ngon, nhưng người phụ nữ này thì hay rồi, một mình ở đây đặc huấn, còn vô thanh vô tức mới nhớ tới việc gửi tin tức cho mình thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám ở ngay trước mặt anh mà nhận nhầm người.

"Này này này, tôi đã nói rồi, tôi là chị dâu của anh, tại sao anh còn đi lên phía trước? Anh buông tay ra! Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng rằng tình cảm giữa anh và anh ấy tốt thì anh có thể làm bất cứ điều gì tôi. Tôi là... A!"

Thẩm Hạ Lan vẫn chưa nói xong, đã bị Diệp Ân Tuấn ném một cái qua vai và ngã sấp xuống đất.

"Nhớ kỹ, mấu chốt của động tác ném qua vai là như vừa rồi!”

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy xương cốt toàn thân của mình đều muốn tan thành từng mảnh.

"Anh tại sao nói ra tay liền ra tay vậy? Tốt xấu gì anh cũng để tôi chuẩn bị một chút chứ, tôi vẫn còn là tân thủ có được không? Thật sự không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, sau này anh nói xem làm sao có thể tìm được bạn gái?”

Thẩm Hạ Lan lần này càng thêm xác nhận người trước mắt là Diệp Nam Phương.

Diệp Ân Tuấn chắc chắn sẽ không nỡ quẳng mình như vậy.

Cũng do thật sự quá nhớ Diệp Ân Tuấn, trong khoảnh khắc anh ta bước vào, suýt chút nữa cô đã coi người trước mắt là người ngày nhớ đêm mong, ngay cả hơi thở cũng không quá khác biệt, nhưng một cú ném này đã khiến Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không còn nghĩ như vậy nữa.

"Đứng dậy!"

Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo giống như sông băng Nam Cực khiến người ta sợ hãi.

Thẩm Hạ Lan xoa eo mình, nói không nên lời sự buồn khổ trong lòng.

Sớm biết nhưng vậy thì cô đã không kéo khăn chùm đầu của anh ta xuống, như vậy sẽ không nhìn thấy mặt anh ta, càng không đến mức khiến cho mình ngã thảm như vậy.

Vừa rồi Diệp Ân Tuấn ra tay thế nào cô hoàn toàn không chú ý.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực đứng lên, vẫn chưa nói gì thì Diệp Ân Tuấn đã bắt đầu tấn công lại gần.

"Này này này, anh phải dạy cho tôi đánh như thế nào chứ? Đừng có quẳng tôi liên tục như vậy! Ai u!"

Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn đánh giống như bao cát vậy.

Nói thật, trong lòng Diệp Ân Tuấn thật sự không nỡ, nhưng muốn để cô nhanh chóng trưởng thành, anh sẽ không thể nhân từ nương tay.

Nếu đã coi anh trở thành Diệp Nam Phương, vậy thì coi cô là một học viên bình thường để dạy đi.

Diêm Chấn ở cách đó không xa thấy cảnh này, khóe miệng không thể không kéo ra.

Anh ta đã không thể nhớ được đã bao lâu Diệp Ân Tuấn không đánh một người như vậy.

Ở nơi này của bọn họ, ai cũng biết, huấn luyện viên đối với bạn càng hung ác, đó chính là càng thương bạn, vì anh ta sợ sau khi ra ngoài bạn sẽ bị người khác đánh một cách hung ác.

Muốn học được cách đánh nhau, thì phải học cách bị đánh trước.

Đạo lý này Thẩm Hạ Lan tạm thời vẫn chưa biết, nhưng cô cảm thấy mình sắp phải chết.

Xương cốt toàn thân giống như đều tan thành từng mảnh, khả năng tự vệ theo bản năng hoàn toàn không có tác dụng với Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan muốn oán trách vài câu, nhưng cuối cùng ngay cả khí lực để phàn nàn cũng không có.

Cô giống như con chó chết nằm rạp xuống đất thở hổn hển, hoàn toàn không đứng lên nổi.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan như vậy, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, nhưng lại lạnh lùng hỏi: "Còn học không? Nếu học, bị đánh là chắc chắn. Người da mịn thịt mềm như cô, chỉ thích hợp trở về làm mợ chủ của cô, mỗi ngày làm đẹp một chút, làm móng tay một chút, cũng những quý phu nhân kia tâm sự, mở tiệc trà là được rồi, cần gì phải miễn cưỡng mình như vậy?”

Thẩm Hạ Lan vốn đã không còn sức lực, lúc này nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói đến cuộc sống sau này của cô, không thể không liếc mắt nói: "Làm ơn, Ân Tuấn nói như vậy thì cũng thôi đi, anh là người của Ám Dạ, anh cảm thấy tôi giống như những gì anh nói thì tôi có thể làm đương gia chủ mẫu của Ám Dạ không? Bà bà giao Ám Dạ cho tôi, đem tập đoàn Hoàn Tri và toàn bộ nhà họ Diệp, thậm chí đem tính mạng và gia đình Ân Tuấn đều giao cho tôi, tại sao tôi có thể trở thành người xoàng xĩn không có chí tiến thủ như vậy? Mỗi một lần gặp nguy hiểm, chẳng lẽ tôi vẫn chờ anh ấy tới cứu tôi sao? Bà Bà đã nói, ý nghĩa của sự tồn tại của tôi chính là vì bảo vệ Ân Tuấn, cũng là vì bảo vệ sự tồn tại của Ám Dạ. Nếu đã như vậy, tôi không thể sợ đau, sợ khổ. Huống chi chuyện lần này khiến tôi nhận ra được một chuyện vô cùng nghiêm trọng!”

"Chuyện gì?"

Diệp Ân Tuấn chỉ hỏi theo bản năng, cũng không nghĩ sẽ hỏi ra điều gì đó, nhưng Thẩm Hạ Lan lại nói.

"Lúc ở trên thuyền tôi có nghe được lời nói của những thủy thủ kia, hơn nữa ở Lâm Huyện cách đó không xa, có người gửi một lô hàng lên thuyền với danh nghĩa nhà họ Diệp chúng ta. Lô hàng đó không phải cập bến ở Hải Thành và Lâm Huyện, mà là sau khi lên bờ liền bị người khác trực tiếp đưa đi, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên. Người tới tiếp ứng nghe nói là quản lý cấp cao của tập đoàn Hoàn Tri!”

Thẩm Hạ Lan khiên đôi mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên híp lại.

"Em nói cái gì?"

Thẩm Hạ Lan nhân lúc nói chuyện với Diệp Ân Tuấn để dành thời gian thở dốc và nghỉ ngơi một chút.

Cô ngồi hẳn xuống đất, ánh mắt nặng nề nói: "Tôi nói là có nhân viên quản lý cấp cao trong nội bộ tập đoàn Hoàn Tri cấu kết với người ngoài, về phần họ muốn làm gì thì bây giờ tôi vẫn chưa biết, nhưng những người này chắc chắn Ân Tuấn không biết. Tôi nhất định phải tìm cho ra những người kia trước khi anh ấy phát hiện ra. Bây giờ nhà họ Diệp không được yên ổn. Anh có biết tung tích của chú hai không? Tôi nghe bà bà nói, chú Hai vẫn muốn nắm giữ Ám Dạ, bây giờ tôi là chủ mẫu của Ám Dạ, ông ta chắc chắn sẽ ra tay với tôi. Nhân lúc Ân Tuấn vẫn chưa biết những điều này, tôi phải nhanh chóng giải quyết hết mọi chuyện. Chuyện bọn nhỏ đã đủ để anh ấy quan tâm rồi, bây giờ nội bộ nhà họ Diệp lại xảy ra chuyện, tôi không thể không làm gì, vậy nên tôi phải mạnh mẽ lên, đồng thời phải mạnh mẽ lên trong thời gian ngắn nhất!”

Thẩm Hạ Lan nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó trực tiếp đứng dậy.

Cô hơi lảo đảo, nhưng vẫn kiên định như cũ: "Tới đi. Chúng ta tiếp tục."

Trái tim Diệp Ân Tuấn rung động.

Anh vẫn cho rằng Thẩm Hạ Lan tới đây đặc huấn chỉ là vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở Mỹ, nhưng không ngờ cô lại vì nhà họ Diệp, là vì anh!

Hóa ra cô biết những chuyện khó lường như vậy, nhưng tại sao lại chỉ một mình gánh vác chứ?

Người phụ nữ này, thật sự ngốc đến mức đáng yêu, ngốc đến mức khiến cho người ta đau lòng!

Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ lung lay sắp đổ của cô, đau lòng hỏi: “Chắc chắn có thể chứ?”

"Hoàn toàn có thể."

Thẩm Hạ Lan cắn răng, nuốt tất cả vào trong.

Thời gian của cô không nhiều lắm, không thể lãng phí thời gian yếu đuối được.

Diệp Ân Tuấn ra tay lần nữa, cuối cùng vẫn nhẹ tay một chút, nhưng dù như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn bị ngã rất thảm.

Cả người cô hư thoát vô lực nằm xuống sàn nhà, giống như chỉ thở ra chứ không hít vào.

Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy thì đau lòng cúi người bế cô lên.

Thẩm Hạ Lan hơi giãy dụa.

"Đừng, anh đợi tôi hồi phục lại một chút tự tôi đi, anh là em chồng của tôi, anh trai của anh là người lòng dạ vô cùng hẹp hòi, mặc dù nói chúng ta ở đây chưa chắc anh ấy đã biết, nhưng tôi vẫn phải tránh một chút, nếu không nếu bình dấm chua kia mà đổ, tôi không biết anh ấy sẽ làm điều gì. Tôi biết anh có ý tốt, nhưng cảm ơn nha. Anh thả tôi xuống đi!”

Thẩm Hạ Lan yếu ớt nói.

Diệp Ân Tuấn tức giận trong lòng.

Cũng đã như vậy rồi còn có thể nhớ đến chuyện anh lòng dạ hẹp hòi, xem ra trong lòng có anh, nhưng đôi mắt của người phụ nữ này mù đến mức nào rồi? Đến lúc này mà vẫn có thể nhận nhầm người?

Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn lạnh lùng, hoàn toàn không quan tâm những lời cô nói, tiếp tục ôm cô đi về phía trước.

"Tôi nói này chú út, lời tôi nói anh có nghe rõ không? Anh trai của anh...”

"Im miệng!"

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng trừng một cái, dọa khiến Thẩm Hạ Lan vội vàng im miệng lại.

Tính tình của chú út này thật sự không tốt.

Hoàn toàn không kém cạnh so với Diệp Ân Tuấn!

Thẩm Hạ Lan nói thầm trong lòng, phỉ báng người khác nhưng cũng không dám mở miệng.

Toàn thân cô đều đau, đau sắp chết mất.

Người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc này, ra tay thật sự hung ác.

Thẩm Hạ Lan dứt khoát không vùng vẫy nữa, cứ như vậy dựa vào trong lòng Diệp Ân Tuấn, nghe tiếng trái tim anh đập, đột nhiên có một loại ảo giác, giống như người trước mắt chính là Diệp Ân Tuấn, giống như người chồng mà cô đang yêu và nhớ nhung nhất.

"Chú út, lần sau tốt nhất anh vẫn nên đội chụp đầu đánh nhau với tôi đi, tôi sợ tôi thật sự không nhịn được mà coi anh trở thành chồng tôi rồi nhào tới. Nói thật, tôi thật sự nhớ anh ấy, không biết bây giờ anh ấy thế nào, sau khi biết tôi rơi vào Hậu Hải không biết anh ấy có phát điên hay không. Bây giờ tôi chính là một kẻ ở lậu, chờ đến khi quay về còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Anh nói xem kiếp trước anh trai của anh đã tạo nghiệt gì mà đời này lại gặp phải một người phụ nữ như tôi. Kiếp trước tôi chắc chắn đã cứu cả hệ ngân hà nên mới có thể tìm được một người đàn ông tốt như anh trai của anh. Tôi thật sự rất nhớ anh ấy!”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan thanh có chút khẽ, thậm chí mang theo một tia nghẹn ngào.

Trái tim Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên đau dữ dội.

"Mệt thì nghỉ ngơi một láy đi, ít nói chuyện."

"Nhưng sau khi tôi trở về anh phải rời đi đúng không? Tôi sẽ không còn nhìn thấy anh nữa. Mặc dù biết rằng anh không phải anh trai anh, nhưng tôi vẫn hi vọng có thể nhìn gương mặt này của anh nhiều hơn một chút, anh chân thực hơn nhiều so với việc tôi tưởng tượng về anh ấy!”

Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói thầm.

Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng, lắc đầu, đưa cô đến phòng nghỉ tạm để nghỉ ngơi.

Diêm Chấn đã phái người đưa rượu thuốc trị thương đến cho cô.

Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan lên giường, sau khi nhận rượu thuốc, trực tiếp nhốt người đưa rượu thuốc ở ngoài cửa.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng cửa phòng mở, còn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn đã rời đi, dù sao thì chị dâu và em chồng khác biệt, anh ta không thể nào ở lại trong phòng cô.

Cô thực sự quá mệt mỏi, quá đau, mệt đến mức bây giờ cô hận không thể trực tiếp ngủ một giấc, nhưng trên người vẫn có mùi mồ hôi bẩn khiến cô không thể nào chịu đựng được.

Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại, trực tiếp cởϊ qυầи áo của mình và ném thẳng xuống cái ghế bên cạnh.

Cô nhắm mắt lại đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa cởi, rất nhanh đến khi chỉ còn lại một bộ đồ lót, đúng lúc Diệp Ân Tuấn quay đầu lại, trực tiếp nhìn thấy một cảnh tượng xuân sắc vô biên như vậy.

Cổ họng anh nhấp nhô, đôi mắt có chút thâm trầm. Một giây sau anh trực tiếp tiến lên, ôm ngang người Thẩm Hạ Lan, khiến Thẩm Hạ Lan bị dọa sợ đến mức hét ầm lên.