“Diệp Ân Tuấn, đừng cho rằng tôi thật sự cầu xin cậu!”
Bà cụ Đường không giấu sự tức giận của mình, nếu là người thường thì chắc chắn vào lúc này đã sớm sợ vỡ mật, nhưng với Diệp Ân Tuấn mà nói, anh lại không có biểu hiện gì.
"Bà Đường, tôi không nghĩ rằng bà đang cầu xin tôi, tôi chỉ nói sự thật, có lẽ đối với Đường Trình Siêu mà nói, Hạ Lan nhà chúng tôi là sự cố chấp của anh ta. Nhưng đối với Hạ Lan nhà chúng tôi, anh ta chỉ là ân nhân, là anh trai. Vậy nên bà Đường có yêu câu gì cứ nói ra, con gái tôi sắp tỉnh lại, tôi phải đi chăm sóc nó. "
Diệp Ân Tuấn nói rất rõ ràng, không muốn chơi bài tình cảm với bà cụ Đường.
Nhìn thấy anh như vậy, bà cụ Đường thở dài nói: "Được, vì Diệp tống đây sảng khoái như vậy, vậy thì tôi sẽ nói luôn, sự cố chấp của Đường Trình Siêu đối với Thẩm Hạ Lan vẫn luôn còn đó. Nếu nhà họ Đường chúng tôi lấy ân nghĩa năm năm nay để nói chuyện, tôi nghĩ cô Diệp không có ý định gả cho nhà họ Đường đi nữa cũng vẫn phải vì lễ mà đối xử với Trình Siêu. Nếu cô Diệp đã không có duyên với nhà họ Đường, chi bằng cắt đứt ân tình này đi. "
“Bà Đường muốn gì?”
Diệp Ân Tuấn nghe ra ý tứ của bà cụ Đường.
Bà ta muốn dùng những hiện vật để đền đáp sự giúp đỡ của nhà họ Đường đối với 3 mẹ con Thẩm Hạ Lan trong suốt 5 năm qua.
Thật ra như vậy là tốt nhất.
Mặc dù người dang tay giúp đỡ Thẩm Hạ Lan là Đường Trình Siêu, nhưng bà cụ Đường đại diện nhà họ Đường ra mặt, nếu có thể bị cắt đứt mối liên hệ giữa họ, Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy không phải không thể.
Những việc có thể đo được bằng tiên trên đời này trước nay đều không phải là việc, so với trả nợ tình cảm nó còn tốt hơn nhiêu.
Thấy Diệp Ân Tuấn rất thẳng thắn, bà cụ Đường thấp giọng nói: "Tôi muốn nắm toàn quyền điều hành sự hợp tác lần này giữa hai công ty. Tất nhiên, Diệp tống có thể không đồng ý. Dù gì thì cô Diệp hiện vẫn là nhà thiết kế của công ty chúng tôi, tất cả những thứ cô ấy thiết kế, tuy là hợp tác giữa hai bên, nhưng chỉ cần hội đồng quản trị của trụ sở chính chúng tôi không thông qua, thiết kế này sẽ không có mặt trên thị trường."
“Được, toàn quyền kinh doanh giao cho bên bà”
Trước nay Diệp Ân Tuấn không để mấy chuyện này vào mắt.
"Liệu bà Đường chỉ muốn những thứ này thôi sao? Mặc dù tôi thừa nhận rằng vợ tôi quả thực là một nhà thiết kế xuất sắc, những chiếc xe được thiết kế chắc chắn sẽ thịnh hành, khiến nhà họ Đường kiếm được khoản tiền lớn, nhưng những thứ mà bà Đường đây muốn chắc không phải chỉ có cái này? "
Diệp Ân Tuấn lại nói.
Lần này bà cụ Đường hơi xấu hổ.
Bà ta thực sự muốn nhiều hơn thế, nhưng không biết làm thế nào để mở miệng, dù sao thì bà ta cũng đã lớn tuổi rồi, nói ra có vẻ hơi bắt nạt người khác.
Thấy dáng vẻ bà ta muốn nói lại thôi, Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: "Tôi nghĩ bà Đường đây muốn tất cả tài nguyên của nhà họ Diệp ở Mỹ phải không?"
Bà Đường sửng sốt trong chốc lát, trên mặt thoáng qua một tia ngượng ngùng.
"Diệp tổng ở Hải Thành và trong nước là số một. Nhưng ở Mỹ, nhà họ Đường chúng tôi độc chiếm nhiều năm như vậy, nhà họ Diệp các cậu đột nhiên xen vào thì không tốt lắm."
"Suy cho cùng, bà Đường chỉ muốn độc chiếm thị trường Mỹ. Điều đó không quan trọng. Chỉ cần tôi có thể đền đáp công ơn của nhà họ Đường đã dành cho vợ con tôi trong năm năm qua, tôi sẽ cho nguồn tài nguyên này. Tôi đảm bảo rằng bắt đầu từ ngày mai, tất cả công việc kinh doanh của nhà họ Diệp đều sẽ rút khỏi Mỹ, thậm chí cả đời này cũng sẽ không bao giờ bước vào thị trường Mỹ một bước! Không biết bà Đường có hài lòng không? "
Điều kiện mà Diệp Ân Tuấn nói ra thật khiến bà Đường không dám tin.
“Lời Diệp tổng nói đây đều là thật?”
"Đương nhiên, chẳng qua tôi vẫn luôn thích sự công bằng, bà Đường, chúng ta gặp nhau lần này, tôi cầnmột văn bản. Chỉ cần nhà họ Đường đưa ra một bản hợp đồng, Diệp Ân Tuấn tôi kể cả con cháu đời sau sẽ không bao giờ phá hủy hợp đồng, nhưng đồng thời, từ nay về sau, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không bao giờ nợ ân tình với bất kỳ ai trong nhà họ Đường nữa! ”
Khi Diệp Ân Tuấn nói đoạn tuyệt quan hệ, bà Đường do dự một chút, nhưng nghĩ đến Đường Trình Siêu, bà vẫn gật đầu.
“Được! Bắt đầu từ ngày mai, nhà họ Đường và Thẩm Hạ Lan, kể cả nhà họ Diệp của cậu, không ai nợ ai.”
"Chức vụ của Hạ Lan trong công ty nhà họ Đường ở Mỹ cũng bị hủy bỏ, tôi thay cô ấy từ chức, đơn từ chức tôi sẽ cho người gửi đến sau."
Diệp Ân Tuấn nắm thời cơ quyết định dứt khoát, không cho Đường Trình Siêu một cơ hội nào nữa.
Việc này cũng không thể trách anh.
Tuy rằng đã hứa với Thẩm Hạ Lan sẽ không làm Đường Trình Siêu khó xử, nhưng đây là điều kiện mà nhà họ Đường đưa ra trước, tuy từ bỏ thị trường Mỹ nhà họ Diệp quả thật có một số tổn thất, hơn nữa tổn thất là không nhỏ, nhưng có làm sao chứ?
Có thể không đối đầu trực tiếp với Đường Trình Siêu, chắc là điều mà Thẩm Hạ Lan muốn thấy nhất.
Sự nhanh nhẹn của Diệp Ân Tuấn khiến bà cụ Đường hơi khâm phục.
Về mặt tình cảm, nếu Đường Trình Siêu cũng có thể làm được như vậy, nhà họ Đường chắc chắn sẽ không như bây giờ.
Hai người cùng đạt được thỏa thuận.
Diệp Ân Tuấn đứng dậy rời khỏi quán cà phê, khi đi còn để lại tiền cà phê.
“Đã không còn quan hệ gì, không cầnbà Đường đây phải mời khách. Xin phép!”
Diệp Ân Tuấn rất nhanh đã trở lại phòng bệnh.
Thẩm Nghê Nghê đã tỉnh lại, đang chơi cờ với Diệp Tranh.
Thấy Diệp Ân Tuấn bước vào, cô bé cười ngọt ngào nói: “Ba, ba đến đây nhanh lên, con sắp thua rồi ”
“Thật sao? Con sắp thua sao? Để ba giúp cục cưng xem thử.”
Diệp Ân Tuấn đến sau lưng Thẩm Nghê Nghê, nhìn bàn cờ trước mặt, nhấc Thẩm Nghê Nghê lên và bắt đầu đấu tay đôi với Diệp Tranh.
Đường Trình Siêu nghe tin bà cụ Đường đi tìm Diệp Ân Tuấn, biết có chuyện không hay, vội vàng trở về nhà cũ, thấy bà cụ Đường vừa mới trở về, vội vàng hỏi: “Bà nội, bà đi gặp Diệp Ân Tuấn à? "
“Đúng vậy!"
Bà cụ Đường không giấu diếm Đường Trình Siêu.
“Bà tìm anh ta làm gì?”
Nhìn vẻ gấp gáp của Đường Trình Siêu, bà cụ Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Vì một người phụ nữ, xem xem bây giờ cháu nói chuyện với bà như thế nào? Thật sự không có một chút quy tắc nào đúng không?”
“Bà nội!”
Đường Trình Siêu rất lo lắng.
Bà nội là người như thế nào, anh ta rất rõ, để cắt đứt quan hệ giữa anh ta và Thẩm Hạ Lan, bà cụ Đường có thể làm tất cả.
Bà cụ Đường hừ lạnh một tiếng, ngồi trên ghế sô pha, rót một cốc nước, nói: "Bà chỉ là lấy lại tất cả những gì mà nhà họ Đường đã cho Thẩm Hạ Lan trong năm năm qua."
"Bà nội, sao bà có thể làm được chuyện này? Cứu Thẩm Hạ Lan là việc của riêng cháu, giúp cô ấy cũng là việc của riêng cháu. Làm sao bà có thể lấy danh nghĩa cả nhà họ Đường để làm ăn với Diệp Ân Tuấn? Bà khiến cháu thành loại người gì? Bà biến tình cảm của cháu với Thẩm Hạ Lan trở thành cái gì? "
Đường Trình Siêu lập tức nổi giận.
Bà cụ Đường đập lên bàn.
"Tình cảm của anh là cái rắm gì! Anh cứ nói là chuyện riêng của anh, vậy tôi hỏi anh, mối quan hệ mà anh cho Thẩm Hạ Lan không phải là của nhà họ Đường sao? Anh tận tâm tận lực vì con gái cô ta trong những năm qua, tất cả nguôn lực anh đã cho không phải của nhà họ Đường sao? Đường Trình Siêu, cả đời này mối liên hệ của anh và nhà họ Đường không thể tách ra! Việc riêng của anh sao? Anh là người cầm lái của nhà họ Đường, mọi thứ về anh đều đại diện cho nhà họ Đường. Anh không có quyền nói đó là việc riêng của anh. Hơn nữa, cô ta là một người phụ nữ đã có gia đình! Anh là một người đàn ông có địa vị cao, lại đi thèm muốn vợ của người khác. Nếu chuyện này truyền ra, người khác sẽ nghĩ gì về nhà họ Đường chúng ta? Tôi nói cho anh biết, hôm nay Diệp Ân Tuấn đã giao toàn quyền kinh doanh cho nhà họ Đường chúng ta, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Đường ở Mỹ sẽ vươn lên một tầm cao hơn! Hơn nữa tất cả sản nghiệp của nhà họ Diệp ở Mỹ cũng sẽ rút đi kể từ ngày mai. Từ nay, nhà họ Đường của chúng ta sẽ là người duy nhất ở Mỹ, anh hiểu không? "
"Cháu không hiểu! Cháu không hiểu gì hết! Cháu chỉ biết rằng cháu thích một người, cháu toàn tâm toàn ý thích cô ấy, cháu có thể làm bất kì việc gì cho cô ấy, cháu không cầndùng cô ấy để mở rộng việc kinh doanh của nhà họ Đường, cũng không cầndùng cô ấy để củng cố địa vị nhà họ Đường! cháu không cần! "
"Nhà họ Đường cần! Chỉ cần anh vẫn là Đường Trình Siêu, chỉ cần vẫn là con cháu nhà họ Đường, thì anh phải làm tất cả những chuyện này vì nhà họ Đường! Hơn nữa anh và cô ta không có hy vọng gì cả! Anh hà tất phải khổ như vậy? Bây giờ ân tình của nhà họ Đường với nhà họ Diệp đã không còn, anh và cô ta cũng không liên quan đến nhau nữa! Anh liệu mà đi xem mắt cho tôi, anh đã nghe chưa?”
Bà cụ Đường tức giận đến run lẩy bẩy.
Đường Trình Siêu lại cười khổ.
"Bà nội, có phải chỉ cần một ngày cháu vẫn là người nhà họ Đường, cháu phải dùng hết tất cả những gì mình có dâng cho nhà họ Đường phải không? Cháu đơn giản chỉ muốn yêu một người, có sai không? Tại sao bà không cho phép? Hạ Lan rốt cuộc có gì không tốt?”
“Dù cô ta có nghìn điều tốt vạn điêu hay, nhưng trong tim cô ta cũng không có anh, chỉ điêu này thôi đã không đáng để anh tiếp tục lưu luyến! Đường Trình Siêu, anh hà tất lại phải dây dưa không dứt vì một người phụ nữ trong tim không có mình? Bây giờ nhà người ta bốn người đoàn tụ, anh an phận cho tôi. Anh nghe rõ chưa? Từ nay về sau, nhà họ Diệp và nhà họ Đường không có quan hệ gì nữa, ân tình giữa anh và Thẩm Hạ Lan đã hết, nếu anh còn làm gì đó với Thẩm Hạ Lan, lúc đó Diệp Ân Tuấn làm gì với anh và làm gì với nhà họ Đường, tốt hơn hết anh nên cầnnhắc, vì một người phụ nữ mà trả giá bằng cả nhà họ Đường đến cùng là có đáng hay không! Cút ra ngoài!”
Bà cụ Đường cầm cốc nước ném ra ngoài.
Đường Trình Siêu không né tránh, mặc cho cốc nước ném lên người, lưu lại một vệt nước, nhưng tim anh ta lại đau đớn vô cùng.
Người trước mặt chính là bà nội của anh ta, người thân cận nhất trên đời, thế nhưng bà ta lại sờ sờ đâm một dao vào ngực mình.
Tại sao lại thành như thế này?
Tại sao?
Đường Trình Siêu cảm thấy gia đình này thật quá ngột ngạt, đến mức anh ta hơi khó thở.
Anh ta không cách nào có thể ở lại đây, quay lưng chạy ra ngoài.
Sau khi chạy đi, Đường Trình Siêu mới nhận ra mình không có nơi để đi.
Trước đây anh ta đã từng dành toàn bộ thời gian cho Thẩm Nghê Nghê, bất cứ khi nào có thời gian anh ta sẽ đến thăm cô bé. Bây giờ, đoán rằng cô bé đang chơi rất vui với Diệp Ân Tuấn, còn có một người anh trai tên Diệp Tranh ở bên cạnh, làm sao cô bé có thể có thời gian ở bên người ba nuôi cô đơn chứ?
Ba nuôi quả nhiên không phải ba ruột.
Ba ruột đến rồi, người ba nuôi như anh bị vứt sang một bên rồi đúng không?
Đường Trình Siêu cười khổ, khóe mắt lấp loáng vài giọt nước mắt.
Thảm hại!
Đáng than!
Nghĩ đến mọi thứ anh ta đã làm vì một người phụ nữ trong năm năm, đến cuối cùng người kéo chân anh ta lại chính là bà nội của mình!
Đường Trình Siêu cười như điên, không quan tâm đến ánh mắt của người đi đường, anh ta cảm thấy mình thật sự rất đáng thương.
Yêu một người rốt cuộc có gì sai?
Đường Trình Siêu lảo đảo đến một câu lạc bộ.
Trước đây anh ta chưa từng tới một nơi như vậy, nhưng hôm nay lại muốn buông thả bản thân mình. Có lẽ sau khi phóng túng anh ta sẽ được giải thoát, sẽ không bao giờ bám lấy người phụ nữ tên Thẩm Hạ Lan đó nữa!