Cục Cưng Có Chiêu

Chương 124: Chúng tôi thật không làm gì

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết cố ý quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh.

Đúng.

Nó cố ý đấy.

Ai bảo Diệp Ân Tuấn đắc ý như vậy.

Dù nó cảm thấy Diệp Ân Tuấn Tỷ ưu tú hơn ba nuôi một chút thì giờ nó cũng sẽ không thừa nhận.

Trong lòng Thẩm Minh Triết có chút tính toán nhỏ, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không biết, chỉ buồn bực nhìn con trai ruột của mình, cực kỳ muốn được con trai tiếp nhận mình, đường anh phải đi còn rất dài.

Thật ra Thẩm Hạ Lan không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhìn hai ba con này đấu võ mồm với nhau, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô chưa từng biết Diệp Ân Tuấn cũng có mặt trẻ con như thế, lại có thể tranh một mất một còn với đứa bé bốn năm tuổi, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.

Khi thấy Diệp Ân Tuấn bị chọc tức đến sắp không chịu được, Thẩm Hạ Lan mới không kìm được phì cười.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi?”

Nghe thấy tiếng cười của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết vội xoay đầu lại, vẻ mặt ân cần nhìn Thẩm Hạ Lan.

“Ừm, tỉnh rồi.”

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện vì để mình yên tĩnh nghỉ ngơi, bàn tay nhỏ của Thẩm Minh Triết vẫn cứ để cho tay mình nắm.

“Có phải con tê tay rồi hay không? Thằng bé này, sao con không rút tay về chứ, mau để mẹ xem nào.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng đứng lên, cũng nhân tiện buông tay Diệp Ân Tuấn ra.

Nguồn suối ấm áp đột nhiên rời đi, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mất mát, đặc biệt là nhìn thấy sau khi tỉnh lại Thẩm Hạ Lan không hề nhìn mình, mà dồn tất cả sự chú ý lên người Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn lập tức cảm thấy mất thăng bằng.

Anh là một bệnh nhân có được không?

“Khụ khụ!”

Diệp Ân Tuấn giả vờ ho khan một tiếng, hi vọng lôi kéo sự chú ý và đau lòng của Thẩm Hạ Lan, đáng tiếc Thẩm Minh Triết đã sớm nhìn ra ý định của anh, vội nũng nịu nói: “Mẹ, cánh tay con không động được.”

“Ngoan, không sao, mẹ xoa cho con.”

Lúc đầu khi nghe thấy Diệp Ân Tuấn ho khan, Thẩm Hạ Lan định quay đầu nhìn một chút, nhưng nghe Thẩm Minh Triết nói vậy thì vội vàng toàn tâm toàn ý xoa cánh tay cho Thẩm Minh Triết.

Trong mắt cô, Thẩm Minh Triết vẫn còn là trẻ con, hơn nữa vừa trải qua chuyện đáng sợ như vậy, lại vì chăm sóc mình mà cánh tay tê dại, là một người mẹ, cô không thể trơ mắt nhìn mặc kệ được. Mà Diệp Ân Tuấn là người lớn, hơn nữa còn có bác sĩ ở đây, chắc không vấn đề gì.

Nghĩ như vậy, nên tất nhiên Thẩm Hạ Lan không hề chú ý tới Diệp Ân Tuấn nữa.

“Như thế này con có thấy tốt hơn chút nào không?”

Thẩm Hạ Lan dịu dàng hỏi Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết vội gật đầu nói: “Tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn tê, mẹ bóp thêm một lúc đi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan cưng chiều mỉm cười với Thẩm Minh Triết, sau đó dịu dàng nói: “Sau này, đừng ngốc như vậy nữa, nếu mẹ ngủ thϊếp đi, con hãy rút tay của con ra, không sao đâu, mẹ sẽ không bị đánh thức đâu.”

Làm sao cô không biết con trai làm như thế là có dụng ý gì chứ.

Mọi người đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, nhưng Thẩm Hạ Lan thấy Thẩm Minh Triết là áo khoác lông chồn của cô, ấm lòng y như áo bông nhỏ.

“Vâng!”

Thẩm Minh Triết cười vui vẻ, đồng thời đắc ý lè lưỡi với Diệp Ân Tuấn, rõ ràng dáng vẻ khoe khoang.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy tim mình đau nhói.

Anh lại có thể bị con của mình coi thường.

Không chỉ thế, hình như bà xã của anh cũng không hề phát giác được anh là bệnh nhân.

“Ui da, đau!”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhíu mày, ôm lấy ngực mình rên khẽ một tiếng, biểu lộ hết sức thống khổ.

Thẩm Hạ Lan lập tức vội vàng xoay người, nhìn thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn tái nhợt, trán toát mồ hôi thì lập tức luống cuống.

“Anh sao thế? Có phải vết thương lại bị vỡ hay không? Em đi tìm bác sĩ, anh đừng nhúc nhích.”

Thẩm Hạ Lan hết sức lo lắng, quay người chạy luôn ra ngoài.

Tốc độ của cô nhanh đến mức khiến Diệp Ân Tuấn nhìn mà cảm thán.

Thẩm Minh Triết hơi xem thường nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Chú lớn như vậy rồi mà còn tranh giành tình cảm với cháu, thậm chí còn dùng thủ đoạn vụng về như thế, chú không biết xấu hổ à?”

Diệp Ân Tuấn lại chẳng hề để ý nói: “Thủ đoạn không quan tâm vụng về hay không, dùng tốt là được. Thế nào? Mẹ con vẫn quan tâm ba nhất phải không?”

“Dừng! Ngây thơ!”

Thẩm Minh Triết cảm thấy nên thay đổi nhận định vừa rồi của mình đối với Diệp Ân Tuấn.

Người đàn ông này lợi hại đấy, nhưng lại rất ấu trĩ.

Lại có thể giở thủ đoạn với một đứa bé, đúng là không biết xấu hổ.

Diệp Ân Tuấn không những không thấy xấu hổ mà còn rất đắc ý, có lẽ thật là vui quá hóa buồn, l*иg ngực của anh đúng là bị kéo đau, lập tức nhe răng nhếch môi.

“Hừ!”

Thẩm Minh Triết không hề có chút cảm thông, lạnh lùng nhảy xuống giường, nói với vệ sĩ bên ngoài: “Tôi muốn đi ra ngoài một chút, các anh đi cùng tôi một chút đi.”

Trải qua chuyện bị bắt cóc, hiện tại nó cũng không dám một mình chạy khắp nơi, nhưng ở lại đây nhìn Diệp Ân Tuấn nũng nịu với mẹ, Thẩm Minh Triết cảm thấy tâm lý của mình vẫn chưa mạnh mẽ như vậy.

Dứt khoát đi ra ngoài tránh mặt một chút, tránh cho bị ông già Diệp Ân Tuấn này làm cho buồn nôn.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy đây nhất định không phải con ruột anh, nếu không sao lại vô tình như thế chứ?

“Thẩm Minh Triết, thằng nhóc xấu xa này, con thật mặc kệ sống chết của ba hả?”

Diệp Ân Tuấn vẫn tiếp tục kêu lên.

Thẩm Minh Triết không thèm ngoảnh đầu lại nói: “Yên tâm đi, chú không chết được đâu, đều nói tai họa lưu nghìn năm, mạng của chú còn dài lắm.”

“Con, thằng nhóc xấu xa này, ai ui…”

Lần này vết thương của Diệp Ân Tuấn thật bị vỡ rồi.

Anh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một tay ôm lấy ngực, máu đỏ tươi rịn ra từ khe hở ngón tay.

Diệp Ân Tuấn chợt cười khổ.

Bây giờ, một vết thương nhỏ lại có thể khiến anh không chịu được như thế sao?

Nhớ năm đó mình không hề yếu như vậy.

Chẳng lẽ là vì được vợ con trông nom nên mới kiểu cách như vậy?

Diệp Ân Tuấn không ngừng làm cho bản thân tỉnh táo, Thẩm Hạ Lan đã dẫn bác sĩ và y tá chạy vào.

“Bác sĩ, ông mau khám cho anh ấy, hình như chảy máu rồi.”

Thẩm Hạ Lan hết sức lo lắng.

Diệp Ân Tuấn liên tiếp bị thương ở ngực, với cô chẳng khác nào sắp chết. Cô mới vừa hòa giải với Diệp Ân Tuấn, cô còn chưa để bọn trẻ trải nghiệm hương vị tình thương của ba, cũng không thể để Diệp Ân Tuấn lại xảy ra chuyện gì.

Nếu Diệp Ân Tuấn biết hiện trong lòng Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy, có lẽ sẽ buồn bực chết mất.

Thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột đảo mắt trên người mình, ngay cả Thẩm Minh Triết không có ở đây cô cũng không nhận ra, Diệp Ân Tuấn nhếch môi mỉm cười.

“Anh không sao, em đừng lo lắng.”

“Anh còn cười, từ giờ trở đi anh hãy ngoan ngoãn ở trên giường cho em, không có lệnh của em không được đi đâu, cũng không được nhúc nhích.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đúng là không biết sống chết.

Chẳng lẽ anh không biết vết thương ở ngực có thể nguy hiểm đến cỡ nào ư?

Huống hồ nhóm máu của anh hiếm như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?

Thấy Thẩm Hạ Lan tức giận, Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Anh cam đoan không động đậy, dù có muốn đi vệ sinh, anh cũng sẽ báo cáo với em trước. Em chưa cho anh đi, anh sẽ nhịn.”

“Phụt”, bác sĩ và y tá thực sự không kìm được bật cười, khiến mặt Thẩm Hạ Lan đỏ lựng lên.

“Ai nói với anh chuyện này.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy chắc chắn Diệp Ân Tuấn cố ý.

Trước kia người đàn ông này lạnh lùng đến cỡ nào, giờ lại khiến người ta không chịu được được cỡ đó. Cô không dám tưởng tượng, một khi người đàn ông lạnh lùng bám người thì sao lại không biết phân biệt trường hợp chứ.

Diệp Ân Tuấn không hề cảm thấy ngại ngùng, anh cười ngốc nghếch, ánh mắt nhìn Thẩm Hạ Lan chăm chú, ánh mắt dịu dàng như nước khiến Thẩm Hạ Lan có chút không chịu nổi.

“Bác sĩ, anh ấy thế nào?”

Thẩm Hạ Lan đành dời mắt.

Bác sĩ cười nói: “Không sao, chỉ là Tổng giám đốc Diệp vận động quá mạnh, nên động tới vết thương, băng bó lại là ổn thôi.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Thẩm Hạ Lan trong lòng lại nghĩ thầm.

Anh ngoan ngõan nằm ở trên giường, sao lại vận động quá mạnh chứ, vừa nãy đã làm gì thế?

Thẩm Hạ Lan vô thức nhìn Thẩm Minh Triết trên giường, lúc này mới phát hiện không thấy Thẩm Minh Triết.

“Minh Triết!”

Cô lập tức căng thẳng, thậm chí định quay người chạy ra phía ngoài.

Diệp Ân Tuấn vội gọi cô lại.

“Minh Triết đi ra ngoài một chút, lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo, em không cần lo lắng. Lát nữa Tống Đình mang đồ ăn tới, nó sẽ trở lại.”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan mới bình tĩnh lại.

“Làm em sợ muốn chết.”

“Yên tâm đi, đã có anh, anh sẽ không để nó chịu bấy kỳ tổn thương nào nữa.”

Diệp Ân Tuấn biết lần mất tích này của Thẩm Minh Triết đã tổn thương Thẩm Hạ Lan cỡ nào, anh dịu dàng như nước nói, bác sĩ lập tức cảm thấy mình ở chỗ đây quá chướng mắt rồi.

“Tổng giám đốc Diệp, chúng tôi đã băng bó kỹ, chú ý đừng vận động mạnh quá thì sẽ lành, chúng tôi đi trước, có chuyện gì thì hãy gọi chúng tôi.”

Bác sĩ cười tủm tỉm lui ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ánh mắt bác sĩ và y tá nhìn mình có chút mập mờ.

Cô buồn bực suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại lời vừa rồi của bác sĩ, đừng vận động mạnh quá.

Có phải bác sĩ và y tá hiểu lầm cái gì rồi hay không?

Sau khi phản ứng kịp, Thẩm Hạ Lan hơi đỏ mặt nói: “Không phải, không phải như mọi người nghĩ đâu, chúng tôi không hề làm gì?”

Cô còn chưa dứt lời, bác sĩ và y tá càng cười mập mờ.

“Hiểu, chúng tôi hiểu mà.”

Nói xong, bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

“Không phải, chúng tôi thật không làm gì mà.”

Cô có chút buồn bực kêu lên, lại làm cho Diệp Ân Tuấn nở nụ cười.

“Anh còn cười nữa, đều tại anh.”

Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng mắt với anh, cắn môi dưới có vẻ hết sức ngượng ngùng.

Đã rất lâu rồi, Diệp Ân Tuấn không được nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan, anh chợt cảm thấy cơ thể căng chặt, có một nơi nhóm lên ngọn lửa nhỏ, rồi nhanh chóng lan ra toàn thân.

“Lại đây”

Cuống họng Diệp Ân Tuấn hơi khàn khàn, ánh mắt cũng có chút tối lại, rồi đột nhiên lóe sáng khiến Thẩm Hạ Lan như hiểu ra cái gì đó.

“Không muốn!”

Thẩm Hạ Lan lập tức từ chối, thậm chí vô thức lui về phía sau một bước, lúc này cô như là một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, chỉ cần Diệp Ân Tuấn có cử động nhỏ cô sẽ lập tức quay người chạy trốn.

Yết hầu Diệp Ân Tuấn nhấp nhô, thấp giọng nói: “Lại đây, anh có lời nói với em, là liên quan tới Minh Triết.”

Vừa nghe đến tên Thẩm Minh Triết, Thẩm Hạ Lan hơi ngây người, bán tín bán nghi đi tới.

Nhưng cô chưa kịp đi đến trước mặt, Diệp Ân Tuấn đã duỗi cánh tay dài ra, kéo cánh tay cô một cái, lôi cô vào trong ngực.