Cục Cưng Có Chiêu

Chương 117: Con trai của chúng ta là một thiên tài

“Nhưng mà!”

Thẩm Hạ Lan còn muốn nói gì đó nữa, thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đã bắt đầu thảo luận chi tiết cụ thể rồi.

Thật ra Tống Đình cũng khong đồng ý cho Diệp Ân Tuấn tiến vào.

“Hay là để tôi đi đi, cậu Thẩm biết tôi.”

“Không cần nhắc đến chuyện này nữa, con trai tôi tôi tự cứu, hay là cậu cảm thấy trạng thái sức khỏe hiện tại của tôi không ổn?”

Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Đình không thể nói gì.

Diệp Ân Tuấn là ai?

Năm đó một mình xông vào doanh trại của địch, cứu hơn mười con tin, ai dám nói anh không ổn?

Thẩm Hạ Lan lo lắng nói: “Nếu anh muốn vào đó, có cần có người ở trước để che chắn cho anh không? Hay là cứ để tôi đi đi. Ban nãy tôi tức đến nỗi phải rời đi, nếu như là một người phụ nữ bình thường chắc chắn không nuốt nổi cơn tức này, tôi có thể lấy cớ này để đưa người đến kiếm chuyện. Như vậy có thể sẽ tranh thủ cho anh được một ít cơ hội.

Diệp Ân Tuấn ngập ngừng một lúc.

Thật ra anh cũng nghĩ như vậy, nhưng không muốn để Thẩm Hạ Lan mạo hiểm, định để người khác ra mặt.

“Hay là thay người khác đi, tôi không quá yên tâm.”

“Anh nói kìa, bên trong là con trai của chúng ta, tôi là mẹ nó, không thể nào không làm gì được. Minh Triết có lẽ ở trong đó, hoặc là không, chúng ta cũng phải xem vận may thôi. Nếu như có, tôi hi vọng mình có thể làm gì đó cho con, còn hơi là ở đây đợi chờ.”

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan hướng về viện thẩm mỹ.

Diệp Ân Tuấn không có lời gì để phản bác.

Anh lưu luyến nói: “Em nhất định phải cẩn thận đấy.”

“Ừm!”

“Tống Đình, luôn phải chú ý bảo vệ mợ chủ.”

Lời này của Diệp Ân Tuấn đã nói thẳng ra thân phận của Thẩm Hạ Lan.

Tuy người khác không biết mọi chuyện là như thế nào, nhưng hai mắt của Thẩm Hạ Lan lại đỏ ửng lên, có chút nghẹn ngào.

Cô đợi một tiếng “mợ chủ” này rất nhiều năm rồi, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không cần đến danh xưng này nữa, nhưng bây giờ không hiểu sao lại thấy cảm động và ấm áp.

“Anh cẩn thận chút, tôi hi vọng hai ba con có thể bình an trở về.”

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan trở nên dịu dàng hơn.

Thẩm Hạ Lan cười rồi gật đầu.

Bọn họ lại tiếp tục thảo luận cụ thể các bước.

Sau khi Thẩm Minh Triết vào phòng VIP, trốn ở dưới gầm giường không dám động đậy gì, đột nhiên lại phát hiện có một cái máy quay nhỏ dưới gầm giường.

Cậu bé không hiểu tại sao ở đây lại có thứ đồ này, nhưng đối với cậu bé mà nói, đây hiển nhiên là một cơ hội.

Thẩm Minh Triết khẽ cười, nhanh chòng kiểm tra máy quay, biết được đây chỉ là một máy liên kết, phía ngoài còn một cái máy chủ để khống chế.

Phải làm sao mới có thể truyền được hết mọi thứ ra ngoài đây?

Thẩm Minh Triết có chút khó khăn.

Nếu cắt cái máy quay này, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý đến, cũng chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này cả.

Thẩm Minh Triết nhìn về phía nhà vệ sinh, người bên trong vẫn còn đang tắm, không hề biết là cậu bé đã đi vào đây.

Cậu bé nhẹ nhàng bò ra, đi khắp nơi tìm công tắc điện nhưng không tìm thấy.

Cậu bé đột nhiên ý thức được, công tắc điện thường sẽ ở bên ngoài, nếu như cậu bé ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta bắt được.

Làm thế nào mới khiến viện thẩm mỹ tạm thời cúp điện đây?

Thẩm Minh Triết nhíu chặt mày lại.

Cậu bé đột nhiên nghĩ ra gì đó, cắt đứt dây điện ở đầu giường đi, rồi kéo dây điện đến nhà vệ sinh rồi luồn vào đó.

Lúc dây điện tiếp xúc với nước trong nhà vệ sinh, đột nhiên lóe lửa.

“Aaa!”

Người phía trong bị giật một chút, vội kéo lấy khăn tắm chạy ra ngoài, vì cách cửa không xa, nên không bị thương nặng.

Thẩm Minh Triết làm xong mọi chuyện lại quay về trốn dưới gầm giường, khiến ngườ phía trong đi ra ngoài hoàn toàn không biết được căn phòng này còn có một đứa bé.

Dây điện gặp nước, nhanh chóng sinh ra phản ứng hóa học.

Tiếng “tách tách” vang lên cùng với tiếng kêu gào của khách hàng, công tắc điện của viện thẩm mỹ đột nhiên bị tắt.

“Người đâu! Mau đến đây!”

Khách hàng sợ hãi kêu lên, rồi lập tức mở cửa phòng đi ra ngoài kêu người.

Nhân cơ hội này, Thẩm Minh Triết tháo máy quay nhỏ xuống, nhanh chóng chạy ra từ cửa.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy về phía này.

Thẩm Minh Triết chưa chạy được bao xa đã nhìn thấy có vài người chạy đến, cậu bé sợ hãi nhanh chóng mở cửa một gian phòng gần đó rồi trốn vào.

“Chuyện gì vậy?”

Sở Anh Lạc đang tắm ở phía trong, đột nhiên nước nóng lại thành nước lạnh, cô ta sợ hãi, vội quấn khăn tắm rồi chạy ra ngoài rồi hét lớn lên.

Lúc Thẩm Minh Triết đi vào đã biết trong phòng có người, nhưng thân hình cậu bé rất nhỏ, bèn nhanh chóng thu mình lại, trốn ở phía sau rèm cửa sổ, nhân lúc Sở Anh Lạc ra ngoài gọi người, cậu lại nhanh chóng chạy ra rồi chốn xuống gầm giường.

Cái giường này có hơi thấp, may mà Thẩm Minh Triết cũng không quá béo, nhưng cậu cũng không dám động đậy nữa.

Sở Anh Lạc vừa chạy ra ngoài đã gặp một nhân viên phục vụ hoảng loạn chạy đến.

“Rốt cuộc là làm sao? Sao nước tự dưng lại không nóng nữa?”

“Cô Sở, chỗ của một vị khách bị chập điện, khiến toàn bộ thẩm mỹ viện phải ngừng điện, nhưng cô không cần lo lắng, chúng tôi sẽ sửa xong ngay bây giờ.”

“Toàn chuyện quái quỷ gì vậy không biết! Sửa nhanh lên, bọt tắm trên người tôi còn chưa rửa sạch đâu. Đúng rồi, kỹ sư Triệu đã trở về chưa?”

Sở Anh Lạc có chút sốt ruột.

“Vẫn chưa ạ, đang trên đường đến rồi, cô Sở đừng sốt ruột quá.”

Nhân viên phục vụ có chút sợ hãi vì cơn giận của Sở Anh Lạc.

“Đi mau đi!”

Sở Anh Lạc đóng mạnh cửa lại.

Cô ta ngồi trên giường, lấy một điếu thuốc dành cho phái nữ rồi châm lên.

Mùi thuốc bay vào mũi Thẩm Minh Triết, cậu bé khẽ nhíu mày lại!

Người phụ nữ này chắc chắn không phải người tốt!

Lại còn hút thuốc nữa!

Thẩm Minh Triết đang thầm dè bỉu thì nghe thấy Sở Anh Lạc đang gọi điện nói chuyện với ai đó.

“Tôi là Sở Anh Lạc, cho tôi nói chuyện với Diệp Tranh, tôi nhớ nó rồi.”

Cơ thể Thẩm Minh Triết cứng đờ ra.

Không ngờ lại là mẹ của Diệp Tranh?

Cậu bé có chút do dự nhìn chiếc máy quay trong tay, do dự không biết có nên lắp lên hay không.

Ban nãy cậu bé đã kiểm tra rồi, trong này không có lắp cái máy quay dạng nhỏ nào cả, cậu bé vốn định lắp cái này lên, rồi dùng kĩ thuật máy tính để phát ra tín hiệu cầu cứu, vậy nên mới tiện tay lấy đi chiếc điện thoại của vị khách kia, hơn nữa còn điều chỉnh về chế độ yên lặng.

Nhưng cậu bé không thể ngờ được, người phụ nữ bên ngoài lại là mẹ của Diệp Tranh!

Nghĩ đến thời gian ở cùng Diệp Tranh, Thẩm Minh Triết có chút do dự.

Sở Anh Lạc không biết gầm giường có người, có thể là đối phương không chịu làm theo ý cô ta, cô ta tức giận mắng chửi.

“Đám khốn nạn này, biết tôi là ai không? Tôi là mẹ ruột của Diệp Tranh! Mấy người lại dám không cho tôi nói chuyện với con trai tôi! Mấy người có tin là tôi sẽ nói cho Diệp Ân Tuấn biết để anh ấy sa thải mấy người không!”

“Xin lỗi cô Sở, là tổng giám đốc Diệp bảo chúng tôi làm như vậy, xin lỗi.”

Người giúp việc nói xong lập tức cúp máy.

Sở Anh lạc tức giận ném thẳng điện thoại xuống đất.

“Diệp Ân Tuấn đáng ghét! Thẩm Hạ Lan đáng ghét! Có phải là chỉ cần người phụ nữ này còn ở đây một ngày anh sẽ không thèm nhìn em một cái nữa không? Năm năm trước em trở về là để có thể ngồi lên vị trí mợ chủ của nhà họ Diệp. Diệp Ân Tuấn, chẳng lẽ anh thật sự không biết sao? Em sinh Diệp Tranh ra cũng chỉ để có thể ở bên cạnh anh, nhưng tại sao trong lòng anh lại chỉ có Thẩm Hạ Lan? Năm năm trước như vậy, năm năm sau vẫn là như vậy! Là anh ép em đó, Diệp Ân Tuấn, là anh ép em! Năm năm trước em có thể sai người thiêu chết Thẩm Hạ Lan, năm năm sau em vẫn có thể khiến cô ta sống không bằng chết!”

Sở Anh Lạc gào lên trong phòng như một kẻ điên, cô ta hoàn toàn không biết những lời cô ta nói đã bị Thẩm Minh Triết nghe thấy hết, hơn nữa cậu bé còn mở phần ghi âm trong điện thoại ra.

Thẩm Minh Triết ngơ ra.

Là người phụ nữ này?

Năm năm trước là cô ta đã cố ý thiêu chết mẹ sao?

Vì vậy sinh xong Nghê Nghê mới yếu ớt như thế.

Vì vậy mẹ mới đau khổ đến thế.

Vậy là mọi thứ đều do người phụ nữ này làm?

Thẩm Minh Triết tức đến mức run người, cậu bé hận không thể xông ra tát cho Sở Anh Lạc một cái.

Nhưng cậu bé không thể!

Bây giờ cậu bé vẫn chưa có đủ năng lực để bảo vệ bản thân và bảo vệ mẹ, cậu phải nhanh chóng phát định vị của mình ra ngoài để cầu cứu.

Thẩm Minh Triết không còn chút do dự nào nữa, cậu nhanh chóng lắp máy quay lên, rồi mở định vị ra, lập tức sử dụng kĩ thuật hacker của mình để gửi định vị cho Diệp Ân Tuấn.

Thứ cậu bé dùng là thuật ngữ và mật mã chuyên dùng của hacker, cho dù có bị người khác thấy được thì cũng không thể giải ra nhanh chóng, nhưng Thẩm Minh Triết biết, Diệp Ân Tuấn có thể hiểu được.

Dù sao lần đầu tiên ba con họ giao đấu trên mạng, suýt chút nữa cậu bé đã bại trong tay Diệp Ân Tuấn.

Lúc này Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đang sắp xếp bước cuối cùng thì chuông điện thoại anh reo lên.

Tiếng chuông này khác với tiếng chuông bình thường, khiến động tác của Diệp Ân Tuấn khẽ ngừng lại, rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên.

Màn hình điện thoại xuất hiện một dãy số, quỹ đạo quen thuộc đó khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy kích động.

“Là Minh Triết! Là Minh Triết đang cầu cứu với tôi!”

Tay của Diệp Ân Tuấn khẽ run rẩy.

Thẩm Hạ Lan vừa nghe thấy vậy, lập tức bước đến, khi cô nhìn thấy dãy số, có chút nghi hoặc hỏi: “Đây nào phải cầu cứu chứ? Đây không phải mấy con số linh tinh sao?”

Diệp Ân Tuấn tự hào nói: “Con trai chúng ta là thiên tài đó! Đây là mật mã mạng giữa tôi và con. Con đã nói cho tôi vị trí chính xác của nó rồi. Tống Đình, đưa máy định vị cho tôi.”

Vì Tống Đình biết kĩ thuật máy tính của Thẩm Minh Triết nên đương nhiên không dám nghi ngờ, vội đưa máy định vị cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn tìm dựa theo vị trí Thẩm Minh Triết đưa, cuối cùng cũng định vị ra được ở một căn phòng phía Đông Bắc của một viện thẩm mỹ.

“Ở đó! Minh Triết đang ở trong căn phòng đó! Cho tôi xem xem cửa thông gió đi vào như thế nào. Những người khác phối hợp với Hạ Lan giữ chân đám người kia ở cửa chính, thông báo với Hoắc Chấn Đình, thu lưới. Tất cả mọi người ở bên ngoài tiếp ứng, hôm nay bất kể là ai, tôi cũng sẽ không để cô ta an toàn rút khỏi đâu!”

“Rõ!”

Tống Đình vội đi sắp xếp.

Đúng lúc này, Diêm Chấn trở lại.

“Tổng giám đốc Diệp, có tin tức.”

“Nói.”

“Tìm được Triệu Ninh rồi, trước mắt đang đi về phía này, chắc là muốn tập trung lại ở thẩm mỹ viện này.”

Nghe thấy tin tức này, đáy mắt Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên lạnh lùng.

“Thông báo với người nhà họ Hoắc, người bọn họ cần tôi đã tìm thấy rồi, nhưng sống hay chết là do tôi chọn.”

“Rõ!”

Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói những lời này, có chút nghi hoặc hỏi: “Triệu Ninh và nhà họ Hoắc có quan hệ gì? Anh ta là vệ sĩ năm năm trước đã hộ tống tôi rời đi sao?”

“Đúng vậy! Còn anh ta và nhà họ Hoắc có quan hệ gì, tôi sẽ nói với em sau, bây giờ chúng ta phải bắt đầu hành động rồi. Hạ Lan, nói tôi nghe, em chuẩn bị xong chưa?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút nóng báy, đây là lần đầu tiên anh và Thẩm Hạ Lan cùng hoàn thành một chuyện gì đó, mà lại còn liên quan đến con của bọn họ, cảm giác đó khiến anh kích động và thỏa mãn không nói thành lời.