Cục Cưng Có Chiêu

Chương 77: Dù sao cũng phải cho tôi chỗ tốt chứ

Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết cái nhìn của Diêm Chấn đối với mình là gì, loại ánh mắt này cô quá quen thuộc, cô cũng biết Diêm Chấn chấc chắn sẽ đem tất cả những việc ở đây kể lại cho Diệp Ân Tuấn, nhưng như vậy thì sao chứ?

Cô hoàn toàn không quan tâm.

Mặc dù bây giờ Diệp Ân Tuấn đang xử lý đống lộn xộn cho cô, nhưng đó là do anh nợ cô, nợ bọn nhỏ, một hai chuyện sao có thể mờ đi?

Thẩm Hạ Lan quay người nhìn Diêm Chấn, thản nhiên hỏi: "Thẩm Minh Triết ở đâu?”

Diệp Ân Tuấn đã sớm nói tình hình của Thẩm Minh Triết để nghiệm chứng, cũng đặc biệt dặn dò muốn trọng điểm bồi dưỡng Thẩm Minh Triết, nên khi Thẩm Hạ Lan hỏi Thẩm Minh Triết, Diêm Chấn không dừng lại nói: "Ở nơi đóng quân, mời đi theo tôi."

Thẩm Hạ Lan đi theo phía sau Diêm Chấn.

"Người đẹp, cô đừng quên tôi nha!”

Tống Dật Hiên ấm ức kêu lên một tiếng, vẻ mặt đó khiến Thẩm Hạ Lan có chút dở khóc dở cười, giống như cô thật sự là một kẻ vong ân phụ nghĩa, không chịu trách nhiệm vậy.

"Biết rồi, mau đi trở về đi, Diệp Ân Tuấn nói không chừng còn đang nghĩ làm thế nào để chỉnh anh đấy!”

Thẩm Hạ Lan phất phất tay, xoay người rời đi.

Tống Dật Hiên híp mắt lại.

Diệp Ân Tuấn sẽ không bỏ qua cơ hội để chỉnh anh ta.

Bây giờ cơ hội tốt như vậy bày ở trước mặt, anh ta nhất định sẽ gắp lửa bỏ tay người.

Mặc dù đã sớm nghĩ đến điểm này, nhưng Tống Dật Hiên lại không quá hối hận.

Anh ta nhìn bóng lưng Thẩm Hạ Lan rời đi, hiểu ý cười một tiếng.

Nhân tình này coi như Thẩm Hạ Lan nợ anh ta, anh ta càng thảm có phải Thẩm Hạ Lan sẽ càng cảm thấy xấu hổ với anh ta không?

Tống Dật Hiên quay người lấy điện thoại ra, gọi cho thư ký của mình.

"Tình hình phía bên Hải Thành thế nào rồi?”

Anh ta tùy ý hỏi, nhưng thần sắc trong đáy mắt lại vô cùng nghiêm túc và lạnh nhạt.

Thư ký nghe thấy giọng nói của Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: "Cậu Tống, anh nhanh chóng trở về đi, bây giờ ông cụ đang rất tức giận. Rất nhiều người đều nói nhìn thấy anh đạp bà cụ nhà họ Hoắc, bây giờ người nhà họ Hoắc đã tìm tới cửa, sống chết muốn ông cụ giao anh ra. Chuyện này không dễ xử lý. Anh cũng biết, bà cụ Hoắc ba đời đều là liệt sĩ, nhà họ Tống chúng ta không thể đắc tội, sao anh lại…”

Câu tiếp theo mặc dù thư ký không nói, nhưng Tống Dật Hiên cũng hiểu rõ.

Lúc trước khi giơ chân lên đạp cũng không ngờ bà cụ chạy ra giả vờ bị đυ.ng lại là bà cụ nhà họ Hoắc, nhân vật giống như xà thái quân thời cổ đại vậy.

Ba đời nhà họ Hoắc đều là trung liệt, tất cả đàn ông đều hi sinh thân mình vì quốc gia, chỉ còn lại một người con trai nhỏ bị gãy chân trông coi chút hương hỏa của nhà họ Hoắc, bà cụ Hoắc ba đời được tôn vinh, một người phụ nữ thần kì như vậy sao có thể đi ăn vạ chứ?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ chính là nhằm vào Thẩm Hạ Lan!

Tống Dật Hiên nhíu chặt lông mày.

"Diệp Ân Tuấn không nói gì thêm?"

Mặc dù Tống Dật Hiên đã nghĩ đến kết quả này, nhưng vẫn không cam lòng hỏi một câu.

Thư ký dừng một chút nói: "Nhà họ Diệp đích thân đến nhà họ Hoắc nói xin lỗi, nói nhà thiết kế Lisa của bọn họ vô tình có mặt ở hiện trường, chưa kịp cứu bà cụ Hoắc, sau đó trơ mắt nhìn anh đạp bà cụ Hoắc đã bị anh đưa đi. Cậu Tống, chuyện lần này cậu làm thật sự không cân nhắc!”

Nếu là trước kia, thư ký nhất định không dám nói như vậy, nhưng tình huống bây giờ thật sự rất khó giải quyết.

Tống Dật Hiên cười lạnh nói: "Một chiêu gắp lửa bỏ tay người này của Diệp Ân Tuấn thật sự là vô cùng hèn hạ. Chỉ cần ông trời không tỉnh lại, cái nồi này tôi sẽ phải cõng trên lưng.”

"Nói như vậy không phải cậu Tống đạp bà cụ Hoắc sao?”

Thư ký lập tức lấy lại tinh thần.

Tống Dật Hiên lại cười nói: "Là tôi đạp, nhiều người đã nhìn thấy như vậy!”

"Cậu Tống, anh…”

"Thay tôi để lộ thông tin ra ngoài, nói Lisa là bạn gái của Tống Dật Hiên tôi. Bà cụ Hoắc muốn đυ.ng vào bạn gái của tôi, tôi là bạn trai không thể không bảo vệ tốt bạn gái của mình. Nếu chuyện này Diệp Ân Tuấn đã muốn để tôi cõng, dù sao cũng phải cho tôi một vài chỗ tốt đúng không?”

Tống Dật Hiên nói xong lộ ra nụ cười như hồ ly.

Thư ký lập tức ngây ngẩn cả người.

"Bạn gái? Cậu Tống, sao anh lại…”

"Làm theo lời tôi nói, những chuyện khác anh đừng quan tâm. Nói cho ông cụ biết, ngày mai tôi sẽ về, hôm nay tôi đến căn cứ của Diệp Ân Tuấn một chuyến, làm gì cũng phải để cho anh ta một ít đồ, miễn cho anh ta đẩy tôi ra đỉnh nồi vẫn coi như đó là chuyện đương nhiên.”

Tống Dật Hiên nói xong liền cúp điện thoại, sau đó lén lút nhìn vào bên trong căn cứ như tên trộm.

Xung quanh đều là binh sĩ đang đứng gác, nhìn thấy dáng vẻ Tống Dật Hiên như vậy, đều vô cùng cảnh giác nhìn anh ta, hết cách rồi, từ nhỏ Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn đã không hợp nhau, bọn họ đều bị chơi đến sợ.

Tống Dật Hiên huýt sáo một cái, sau đó tiêu sái rời đi.

Sau khi Diêm Chấn biết Tống Dật Hiên rời đi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ như gỡ được gánh nặng của anh ta, khóe miệng không khỏi cong lên.

"Chỉ là một kẻ hoa hoa công tử mà thôi, đáng để mấy người bày sẵn trận địa như đón quân định vậy sao?”

Diêm Chấn nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lắc đầu nói: "Cô Thẩm không biết, Tống Dật Hiên cũng không chỉ là hoa hoa công tử, năm đó anh ta ở trong quân đội một mình xông bao hang hổ của kẻ địch, cứu mười đồng đội đi ra. Không biết vì sao anh ta luôn gây khó khăn với Diệp tổng, vẫn luôn như thế, sau khi xuất ngũ lại càng mang đến cho chúng tôi rắc rối lớn!”

Nghe Diêm Chấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nhìn không ra, Tống Dật Hiên vậy mà có năng lực như thế.

"Vậy Diệp tổng của các anh thì sao? Cũng từng làm lính?”

Chuyện này Thẩm Hạ Lan cũng từng nghe nói, nhưng chưa từng hỏi kỹ, dù sao khoảng thời gian đó Diệp Ân Tuấn chưa từng nhắc đến.

Bây giờ từ trong miệng Tống Dật Hiên biết được Diệp Ân Tuấn sau khi xuất ngũ vẫn là sĩ quan dự bị, cô không thể không muốn biết rõ ràng hơn.

Diêm Chấn cũng không giấu diếm cô.

"Diệp tổng của chúng tôi là một nhân vật truyền kỳ, ở trong quân đội bất phân cao thấp với Tống Dật Hiên, nhưng Diệp tổng của chúng tôi đều chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nếu không phải muốn trở về thừa kế gia nghiệp, bây giờ nói không chừng đã là Đại tá rồi!”

Nhìn thấy dáng vẻ tự hào của Diêm Chấn như vậy, Thẩm Hạ Lan hiểu được những lời Tống Dật Hiên nói là đúng.

Không ngờ một người đàn ông cặn bã như vậy, lại là một người hữu dụng với quốc gia.

Nhưng điều này cũng không thể triệt tiêu sự thật rằng anh ta là một người đàn ông cặn bã, đúng không?

Thẩm Hạ Lan cố nén sự kính nể vừa mới dâng lên từ trong lòng xuống.

Sau khi hai người đi đến nơi đóng quân, nơi này quản lý càng nghiêm ngặt và cẩn thận hơn so với bên ngoài, dường như ba bước lại có một trạm canh gác, năm bước lại có một tốp người, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan giống như có một loại cảm giác như đang xem một bộ phim bom tấn ở Mỹ vậy.

"Mẹ ơi! Sao mẹ lại tới đây?”

Ngay khi Thẩm Hạ Lan đang kinh ngạc và sợ hãi, một giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên, lập tức có một thân hình nho nhỏ lao vào lòng cô.

"Mẹ ơi! Con rất nhớ mẹ!”

Thẩm Minh Triết ôm thật chặt lấy đùi Thẩm Hạ Lan.

Hơi thở ấm áp và giọng nói quen thuộc lập tức khiến Thẩm Hạ Lan ứa nước mắt.

Mới mười mấy ngày ngắn ngủi không gặp, cô lại có thể nhớ con trai của mình đến vậy.

"Nhanh, để mẹ nhìn xem, có gầy không?"

Thẩm Hạ Lan vội vàng ngồi xổm xuống, kéo Thẩm Minh Triết ra.

Thẩm Minh Triết mặc một bộ quân phục rằn ri màu xanh, trông rất có tinh thần. Cậu bé đen và gầy hơn, nhưng nhìn cũng khỏe mạnh hơn.

Nước mắt Thẩm Hạ Lan cứ như vậy không tự chủ được mà chảy xuống.

Thẩm Minh Triết có chút luống cuống.

"Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ đừng khóc!”

Thẩm Minh Triết tay chân bối rối lau nước mắt cho Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt có chút luống cuống.

Bàn tay nhỏ mang theo nhiệt độ ấm áp lau sạch nước mắt của Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc cũng cho cô cảm thấy có chút chân thực.

Cô kéo Thẩm Minh Triết vào lòng và ôm chặt.

"Con trai, mẹ nhớ con chết mất!”

Thẩm Hạ Lan chưa bao gờ keo kiệt tình yêu của mình với bọn nhỏ.

Thẩm Minh Triết nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lập tức cười đến khóe miệng nhếch lên.

Cậu bé kiễng chân, ôm thật chặt lấy cổ Thẩm Hạ Lan, nũng nịu nói: “Mẹ, con cũng nhớ mẹ muốn chết. Ân, trên người mẹ thơm quá!”

"Tiểu tử thúi!"

Thẩm Hạ Lan lập tức nín khóc mỉm cười.

Cô buông Thẩm Minh Triết ra, lần nữa cẩn thận kiểm tra lại cậu bé, phát hiện không có thương tích gì, lúc này mới hỏi: "Thế nào? Ở chỗ này có mệt hay không? Có khổ không? Có được ăn no không? Đi ngủ đã quen chưa?"

Thẩm Minh Triết từ nhỏ chưa bao giờ rời khỏi Thẩm Hạ Lan, cho tới nay, bởi vì liên quan đến Thẩm Nghê Nghê, rất nhiều sinh lực của Thẩm Hạ Lan đều đặt trên người Thẩm Nghê Nghê, đối với đứa con hiểu chuyện như Thẩm Minh Triết rất ít chú ý đến.

Bây giờ thấy Thẩm Hạ Lan quan tâm và lo lắng cho mình như vậy, trái tim Thẩm Minh Triết lập tức trở nên ấm áp, đôi mắt cũng có chút ấm lên.

"Mẹ, con ở đây rất tốt, huống hồ con có dì Lam, mẹ yên tâm, con không sao mà! Dì Lam nói chúng con còn hai mươi ngày nữa sẽ trở về, nhưng sao mẹ đột nhiên lại tới? Là vì quá nhớ con sao? Còn nữa, chân của mẹ bị thương lành chưa? Có đi bệnh viện kiểm tra lại cẩn thận chưa?”

Thẩm Minh Triết giống như một tiểu đại nhân hỏi thăm người khác, tâm tình khẩn trương đó khiến Thẩm Hạ Lan nhìn mà ấm áp trong lòng.

"Mẹ không sao, tốt hơn nhiều rồi, nên vội vàng ghé thăm con một chút!”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhìn con trai mình thế nào cũng không đủ.

Từ khi Thẩm Minh Triết sinh ra đến bây giờ, bọn họ cũng chưa từng tách ra lâu như vậy.

Đúng lúc này, bên cạnh có một giọng nói yếu ớt trộn lẫn vào.

"Lão đại, đây là mẹ cậu sao? Thật xinh đẹp!”

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, theo tiếng nói nhìn lại, liền thấy một thân ảnh nho nhỏ.

Vóc dáng của cậu bé và Thẩm Minh Triết không sai biệt cho lắm, bộ dáng cũng có chút tương tự.

Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng đã biết thân phận của đứa bé này, nhưng vẫn hỏi một câu theo bản năng.

"Bạn tốt của con, Diệp Tranh?”

"Ừm, mẹ, đây là bạn tốt của con, Diệp Tranh, người không tệ, chỉ là có chút ngốc."

Thẩm Minh Triết kéo Diệp Tranh tới, đẩy đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Hóa ra đây chính con trai của Sở Anh Lạc và Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan không biết có cảm giác gì trong lòng, vô cùng phức tạp.

Thật ra cô nên hận đứa bé này, đặc biệt là khi cậu bé trông rất giống Diệp Ân Tuấn, trên mặt có rất ít bóng dáng của Sở Anh Lạc, hơn nữa năm đó cũng vì cậu bé nên mình và bọn nhỏ mới trải qua những trắc trở như vậy, nhưng Thẩm Hạ Lan không thể hận nổi đứa bé này.

Chỉ vì ánh mắt của cậu bé thanh tịnh như vậy, đơn thuần như vậy, giống như chốn cực lạc thanh tịnh nhất trên thế giới.

"Chào dì, cháu tên là Diệp Tranh, là bạn bè tốt, anh em tốt của Thẩm Minh Triết nha. Dì ơi, dì và Minh Triết tình cảm thật tốt, mẹ cháu chưa bao giờ ôm cháu như vậy!”

Diệp Tranh có chút hâm mộ nói, cái miệng nhỏ bĩu lên có chút ủy khuất.

Cậu bé cảm thấy mẹ của Thẩm Minh Triết chẳng những xinh đẹp, còn vô cùng dịu dàng, so với mẹ mình thật sự tốt hơn rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Tranh câu nói này, không khỏi ngây ra một lúc.

"Mẹ cháu không đối tốt với cháu sao?”

- ---------------------------