Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 53

Chương 53

"Đám cưới?" Trần Thư Diệc bên kia điện thoại vô thức nhìn ra cửa sổ, xem ánh mặt trời có mọc đằng Tây không, hoặc là do cậu ù tai hay đang mộng du?

Lục Lệ Hành lại chủ động hỏi mình cách tổ chức đám cưới?

"Lục Lệ Hành, cậu còn nhớ trong đám cưới của tôi ngày trước cậu đã nói gì không?"

Lục Lệ Hành biết rõ cậu ta chắc chắn sẽ không nói lời nào tốt đẹp.

---- Quả nhiên.

"Nhớ năm đó cậu nói ngay trước mặt tôi rằng, hôn nhân đối với cậu chỉ tổ phiền phức, không có ích lợi gì. Vậy mà bây giờ cậu không chỉ kết hôn, mà trong lúc gấp gáp còn tự mình đến hỏi tôi về đám cưới?" Trần Thư Diệc cười không hề nể nang, "Thì ra cậu cũng có ngày hôm nay, Lục Lệ Hành."

Lục Lệ Hành dễ dàng tha thứ cho thằng bạn thân cười trọn ba phút, Trần Thư Diệc thấy lòng thoải mái, "Bây giờ tôi cũng đang rảnh, cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi."

"Tôi nhớ trong đám cưới của cậu ngày trước..."

"Khoan đã, cậu nói cậu muốn kết hôn, vậy những trình tự trước khi kết hôn cậu cũng đã chuẩn bị xong hết rồi?"

Lục Lệ Hành ngẩn người, "Trình tự?"

"Cậu chọn nhẫn chưa?"

"Vẫn chưa, để tôi cho người đi chọn."

"Khoan đã, nhẫn kết hôn nên tự bản thân mình đi mua, cậu hiểu ý tôi không?"

"Tôi..."

"Cậu đừng nói với tôi rằng cậu không có thời gian đấy."

"... Đúng là vậy."

"Cậu chuẩn bị cầu hôn chưa?"

Lục Lệ Hành nhíu mày.

"Mặc dù cô ấy đã đồng ý gả cho cậu hay chưa, nhưng một nghi thức cầu hôn lãng mạn chắc chắn không thể thiếu, sau này có thể làm kỷ niệm."

"... Được."

Trần Thư Diệc lại hỏi: "Cậu đã thăm người nhà bên cô ấy chưa?"

"... Từng gặp một lần."

"Một lần? Lại còn không có bàn bạc hay quà cáp đến biếu?"

"Không."

"Tôi đoán có lẽ lão tiên sinh rất có kinh nghiệm, nhưng tôi vẫn như cũ khuyên cậu nên tự mình bàn bạc với ông về tiền biếu và vài chuyện khác nữa. Dù cho ông có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng không thể tham gia toàn bộ hành trình được. À đúng rồi, hai nhà đã giáp mặt chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa."

"Hai người thậm chí đã chuẩn bị kết hôn, tại sao cả hai gia đình còn chưa biết mặt mũi của nhau thế?"

"Lần đầu tiên kết hôn, nên chưa có kinh nghiệm." Lục Lệ Hành nhớ đến gia đình của Kỷ Khanh Khanh, "Về phần tiền biếu, tôi đã chuẩn bị một khoản tiền cho cha mẹ cô ấy, thay gia đình cô ấy giải quyết khủng hoảng."

"Khủng hoảng gia đình?"

Lục Lệ Hành kể lại ngọn nguồn gia đình của Kỷ Khanh Khanh cho Trần Thư Diệc nghe.

"Thì ra là vậy." Trần Thư Diệc cười nói, "Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, như vậy cũng tốt, về sau sẽ cắt được dây dưa phiền phức, nhưng mà cậu chắc chắn Kỷ Khanh Khanh sẽ bình an vô sự sao?"

Lục Lệ Hành híp mắt, "Chắc chắn."

Trần Thư Diệc nhướn mày, biết rõ phần tự tin này của Lục Lệ Hành từ đâu mà đến, "Được, cậu cũng đã tính toán hết rồi, vậy tôi cũng sớm chúc cậu Tân hôn hạnh phúc."

Đang nói, cậu chợt nhớ ra điều gì đó: "Nhưng mà, hình như tôi nghe nói Kỷ Khanh Khanh đang chuẩn bị tham gia một chương trình giải trí về yêu đương, hai người còn sắp kết hôn, có phải chương trình này có chút không phù hợp không?"

"Chương trình yêu đương?"

"Là một chương trình mới, mời một vài người nam và nữ minh trong ngành sắm vai một cặp tình nhân, trước màn ảnh ở chung ba ngày."

"Sắm vai tình nhân? Ở chung ba ngày? Cô ấy đã đồng ý?"

"Việc này thì vẫn chưa, nhưng vẫn đang suy xét, nhưng mà tôi xem phân tích trong tổ, nhân duyên của Kỷ Khanh Khanh không được tốt lắm, bị bêu rếu quá nhiều, phim truyền hình thời gian chế tác lại quá dài. Loại chương trình giải trí như thế này nếu được chuẩn bị tốt, có thể lấy được cảm tình tốt của người qua đường."

"Tôi cảm thấy đối với Kỷ Khanh Khanh mà nói, hoàn toàn không cần phải xây dựng hình tượng, chỉ cần phơi bày con người thật của mình, có lẽ không còn cách nào tốt hơn." Nói đến đây, Trần Thư Diệc nhướn mày, "Thật ra tôi cũng cảm thấy chương trình này là ổn nhất, đạo diễn của chương trình này cũng không có ý muốn mời toàn bộ người trong ngành giải trí, nếu như cậu có thể đại diện cho Thiên Ngu chúng ta..."

"Không thể được, tôi còn bận rộn nhiều việc, tôi không có thời gian, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây."

Còn chưa đợi Trần Thư Diệc nói xong, Lục Lệ Hành đã trực tiếp ngắt máy.

Chương trình yêu đương?

Đã sắp kết hôn với người ta rồi, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!

Nhưng nhớ lại những lời kia của Trần Thư Diệc, chân mày của Lục Lệ Hành hơi nhíu lại, anh mở website tìm tin tức gần đây của Kỷ Khanh Khanh.

Tin tức tối hôm qua Kỷ Khanh Khanh đi cùng với Kỷ Thành Hề vào chung cư, tuy công ty đã thay Kỷ Khanh Khanh trả lời người co trai xa lạ ấy chính là em trai của cô, nhưng Topic ấy vẫn trào phúng và chửi rủa Kỷ Khanh Khanh.

Thật chướng mắt.

Kỷ Khanh Khanh đưa chìa khoá phụ của căn hộ cho Kỷ Thành Hề, trưa hôm ấy cô từ chung cư trở về nhà họ Lục, vừa vào cửa đã bị Lục lão tiên sinh gọi vào thư phòng.

Lục Lệ Hành bề bộn công việc, Lục lão tiên sinh cũng chú tâm đến việc tổ chức đám cưới, quà cáp tiền biếu thế nào ông đã ghi đầy một trang giấy.

Kỷ Khanh Khanh nhìn sang, nhìn con số ghi trong giấy không khỏi làm cô líu lưỡi.

"Khanh Khanh à, ông tìm cháu cũng không còn chuyện gì khác, ông chỉ muốn hỏi cháu khi nào cha mẹ cháu có thời gian, hai nhà chúng ta gặp mặt được không? Cùng thương lượng về lễ cưới hỏi."

Đến nhà gặp cha mẹ Kỷ?

Kỷ Khanh Khanh nhận được ánh mắt trìu mến của Lục lão tiên sinh, cô mỉm cười nói: "Vâng ông nội, để cháu hỏi bên cha mẹ cháu thử xem, xem khi nào họ có thời gian ạ."

Tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Kỷ Khanh Khanh cũng không hẳn có ý này.

Ông nội tuổi đã cao, có lẽ sẽ không chịu đựng nổi cha mẹ Kỷ làm phiền. Người như Lục lão tiên sinh, nên bình yên, trong lòng không chất chứa tạp niệm an dưỡng tuổi già, ông không nên vì chuyện của người khác mà phiền lòng.

Lục lão tiên sinh đưa tờ giấy cho Kỷ Khanh Khanh, "Cháu ở nhà này đã lâu, ông cũng không xem cháu là người ngoài, cháu xem thử xem, nếu có cái gì không hợp lý có thể nói với ông."

Lúc này Kỷ Khanh Khanh mới nhìn rõ nội dung trên trang giấy.

Ông tuổi đã cao, có thói quen dùng giấy bút, nét chữ bằng bút lông của ông rất có lực, một số nét rất tinh tế. Kỷ Khanh Khanh thưởng thức chữ viết của Lục lão tiên sinh, sau cùng lại khϊếp sợ nhìn chữ ông viết danh mục quà tặng, thậm chí còn có cổ phần của công ty Lục thị.

Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc nói: "Ông nội, cái này... Quá quý giá, cháu không thể nhận được đâu ạ."

"Không đâu, đây là lễ vật của bà nội dặn dò ông đưa cho cháu, nếu cháu không nhận, chẳng lẽ cháu muốn cho bà nội dưới suối vàng không thể thanh thản sao?"

"Nhưng mà cháu..."

"Không được phép cự tuyệt ông nội." Lục lão tiên sinh cười vỗ vỗ mu bàn tay của Kỷ Khanh Khanh, "Cháu là cháu dâu của nhà họ Lục, đây là cháu nên nhận."

Kỷ Khanh Khanh cầm tờ giấy nhẹ bẩng, giờ phút này lại cảm thấy nặng tựa như núi.

Tối đó khi Lục Lệ Hành về đến nhà, Kỷ Khanh Khanh kể lại chuyện này cho anh nghe, Lục Lệ Hành hờ hững nói một câu, "Ông nội đưa cho cô, cô cứ nhận đi. Ngày mai tôi được nghỉ, để tôi đi cùng cô về nhà."

"Về nhà?"

Lục Lệ Hành gật đầu, "Cùng cha mẹ của cô bàn chuyện kết hôn."

Nhớ lại ngày đó rời nhà không vui vẻ cho cam, Kỷ Khanh Khanh thật ra vẫn còn rất mâu thuẫn đối với cha mẹ mình, nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, tuy rằng mâu thuẫn nhưng không thể cả đời không liên hệ với nhau.

Sáng hôm sau, Kỷ Khanh Khanh đi cùng với Lục Lệ Hành đến nhà họ Kỷ.

Trong thời gian Kỷ Khanh Khanh đi đóng phim, mẹ Kỷ từng gọi điện cho Kỷ Khanh Khanh, nhưng bình thường đều là trợ lý của cô nhận điện thoại. Bà vừa thấy Kỷ Khanh Khanh đến thăm lại nhìn thấy bên cạnh con gái mình là Lục Lệ Hành, vốn dĩ sắc mặt hơi tốt lên lại lập tức xụ xuống, có vẻ khá khó chịu.

"Vào đi."

Mẹ Kỷ bưng một tách trà đầy tràn đưa đến trước mặt Lục Lệ Hành.

Trà thiếu chút là tràn ra ngoài.

Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua, cũng không uống.

"Bà xã, ai đến thế?" Ba Kỷ đeo kính lão, "Khanh Khanh về rồi à? Để cha đi mua rau!"

"Được rồi, ông bận rộn cái gì, không phải trong nhà có thức ăn à?" Mẹ Kỷ trừng mắt lườm cha Kỷ.

Cha Kỷ bị trừng đành phải ngồi xuống.

"Khanh Khanh, tại sao hôm nay con về nhà thế?"

Kỷ Khanh Khanh cười nói, "Không có gì đâu ạ. Hôm nay con đến chỉ để nói một số chuyện thôi."

"Chuyện gì?"

Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành, "Chúng con quyết định kết hôn ạ."

"Kết hôn!!!?" Giọng nói của mẹ Kỷ cao chót vót, "Con nói cái gì? Con muốn kết hôn? Với hắn ta?"

"Dạ vâng, cùng anh ấy kết hôn."

Mẹ Kỷ nghiến răng, trầm giọng nói: "Người đàn ông ưu tú như Ngu Dương con lại không chịu, lại muốn ở bên cạnh hắn?" Lúc này bà đập bàn nhảy dựng lên, tức giận nhìn Lục Lệ Hành, "Khanh Khanh, con đến cùng có rõ việc mình đang làm không? Con nhất định phải kết hôn với hắn? Một tên... Một tên đi làm công trong công ty?"

Kỷ Khanh Khanh gật đầu, "Con rõ."

Mẹ Kỷ trước đó chỉ cho rằng Kỷ Khanh Khanh nhất thời ngu muội, đợi con bé ở cùng với thằng đó một thời gian ngắn sẽ hiểu không có tiền đến nửa bước cũng khó đi, bà nào có ngờ được, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, chúng nó không chỉ không chia tay mà còn muốn kết hôn!!!?

Bà cao thấp xem xét Kỷ Khanh Khanh, cuối cùng ánh mắt dừng trước bụng cô, bà nghiêm túc nói: "Khanh Khanh, con nói thật cho hai ông bà già này biết đi, có phải con lỡ dính bầu rồi đúng không?"

"Con không có mang thai." Cô nói.

"Không có bầu thì kết cái gì hôn cái gì? Hai người các con mới biết nhau bao nhiêu lâu?"

"Mang thai và kết hôn nào có liên quan đến nhau đâu mẹ."

Mẹ Kỷ tức đến nỗi răng nghiến đến ngứa ngáy, ngón tay chỉ thẳng mặt Kỷ Khanh Khanh, "Cô muốn chọc tôi tức chết đúng không? Tại sao tôi lại sinh ra đứa con gái không biết tốt xấu như cô thế hả? Cô gả cho hắn ta thì cô được cái gì? Nói không chừng cô còn phải đi nuôi hắn ta đấy!"

Bà nói xong, nhìn Lục Lệ Hành, "Cậu muốn lấy con gái của tôi, vậy tôi hỏi cậu, cậu lấy đâu ra chút tiền cưới hả?

"Bác gái, bác yên tâm, những thứ này cháu đã sắp xếp ôn thoả, cháu cũng sẽ chăm sóc Khanh Khanh thật tốt."

Mẹ Kỷ cười lạnh, "Tôi thấy cậu chính là ham tiền của con gái tôi đấy! Để cầm được tiền của nó còn làm đến mức này!"

Kỷ Khanh Khanh nghe bà nói càng lúc càng vô lý không chịu nổi, "Hôm nay con đến chỉ muốn thông báo với mẹ một tiếng là con muốn kết hôn, chứ không có ý định trưng cầu ý kiến của mẹ có đồng ý hay không."

Mẹ Kỷ nghe xong lời này của Kỷ Khanh Khanh, lập tức giận đến choáng váng, cha Kỷ vội vàng chạy đến đỡ bà, một bên đưa ánh mắt "con đừng nói gì nữa" cho Kỷ Khanh Khanh.

Mẹ Kỷ vuốt ngực, được cha Kỷ đỡ một lúc mới phục hồi tinh thần.

"Cô đây đã quyết tâm?"

Kỷ Khanh Khanh dùng sự im lặng đáp lại bà.

"Tốt, được thôi! Cô muốn gả, thì gả đi! Nếu cậu muốn lấy, cũng được thôi, tiền lễ tôi cũng không làm khó cậu, không cần nhiều chỉ cần 1000 vạn, không có 1000 vạn, cậu đừng mơ lấy con gái của tôi!"

"1000 vạn?" Lục Lệ Hành nâng mí mắt lên, "Đây là bác muốn bán con gái mình?"

"Con gái của ta là một minh tinh, cậu có biết giá trị con người nó bao nhiêu không? 1000 vạn thì tính là cái gì?"

"Ý của bác là chỉ cần cháu đưa cho bác 1000 vạn, từ nay về sau bác sẽ không còn liên hệ với Khanh Khanh?"

Mẹ Kỷ cười lạnh, "Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nó đã gả ra ngoài đương nhiên không còn là người của nhà họ Kỷ."

"Anh làm gì thế! 1000 vạn đó!!!" Kỷ Khanh Khanh chỉ hận không thể che miệng Lục Lệ Hành lại, "Con không đồng ý!"

Lục Lệ Hành thật sự là người ngốc nhiều tiền à? Lại còn có sở thích từ thiện???

________