Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 4: Tôi xin lỗi

Tiêu Chiến về đến nhà thì cũng gần nửa đêm, chạy xe thẳng vào garage rồi bước chầm chậm vào nhà, đèn vẫn còn sáng, cậu cứ nghĩ là quản gia hoặc mấy tên cận vệ còn thức, nhưng không ngờ người thức là ba cậu, ông đang ngồi trên sofa, chân bắt chéo, nhâm nhi tách trà nóng, nét mặt khá nghiêm nghị. Tiêu Chiến thấy tình hình không ổn lúc thì định tránh trước, mà lại nghĩ "hmm, trước sau gì cũng chết thôi tới đâu thì hay tới đó vậy" rồi nhẹ nhàng bước lại gần đối diện Tiêu Hào lên tiếng.

" Ba, sao giờ này ba còn chưa ngủ?" nói thì nói vậy nhưng giọng cậu có chút ngập ngừng

"..."

Thấy ông không nói gì cậu càng có cảm giác bất an, trước giờ mỗi khi cậu làm sai gì đó ông thường hay làm mặt lạnh không nói lấy một câu, mà khi đã nói thì lại càng căng thẳng làm Tiêu Chiến khó chịu.

" Ba, ba nói gì đi, ba không nói con đi lên phòng đấy?"

" Con còn biết gọi ta là ba sao?"

" Con..."

" Đi đâu đến giờ?"

" Dạ...con đi chơi với Trác Thành"

" Hình như con chẳng xen lời nói của ta ra gì đúng không?"

" Không có, con chỉ là..."

" Nếu con không muốn đi làm thì ngày mai ở nhà, không được ra ngoài nữa"

" Ba ! Chẳng phải là quá đáng sao? Ba cũng biết rồi, nếu con mà ở nhà suốt con điên mất, ba...đừng vậy mà"

" Nếu lúc chiều con nghe lời quay về thì ta còn suy nghĩ lại, còn bây giờ thì muộn rồi có hối hận cũng không kịp"

" Không, con chỉ là muốn đi chơi một chút thôi"

" Một chút của con là đến giờ?"

" Ba cũng thừa biết trước giờ con điều đi đến giờ này có khi còn trễ..."

Tiêu Chiến định rằng sẽ nói hết cậu, nhưng chợt nghĩ lại dường như không đánh mà khai thì phải, nên lập tức ngưng ngay không nói nữa.

" Sao không nói tiếp?"

" Dạ không dám nói nữa"

" Được nếu ngày mai con biểu hiện tốt thì ta sẽ suy nghĩ lại"

" Ý ba là sao? Con chưa hiểu? "

" Sáng mai đến WB xin lỗi Nhất Bác về chuyện hôm nay"

" Con không nghe lầm chứ, xin lỗi hắn ta, con sai chỗ nào, hắn đừng tưởng nói với ba thì con sẽ sợ hắn, không hề"

" Vậy thì ở nhà"

" Huhu, chẳng phải vậy là quá đáng lắm sao? Rõ ràng là do hắn gây chuyện trước, giờ con phải là người xin lỗi hắn tưởng hắn là ai chứ?"

" Không đồng ý thì đành vậy" ông nói xong đứng lên định lên phòng thì bị cậu níu lại, giọng nói đầy nũng nịu

" Ba...con xin ba đó, thiệt sự là mất mặt lắm luôn, với lại hắn cũng là người gây chuyện chứ không phải con mà"

" Tùy con, nếu con cảm thấy mất mặt thì ngoan ngoãn ở nhà nghe lời ba đi" nói xong bước thẳng lên lầu mặc kệ cậu đang đứng nhăn nhó

" Ba...baa...baba"

Không còn cách nào Tiêu Chiến chán nản bước lên phòng. Nửa đêm có một con người đang vò đầu bứt tóc về cuộc trò chuyện khi nãy, thiệt tình không để cho cậu ngủ yên giấc, cứ lăn qua lăn lại, rồi ngồi dậy, đến nằm xuống đứng lên, không thể nào yên vị.

" Vương Nhất Bác, cái tên đáng ghét dám lấy ba tôi ra để ép đặt tôi, tức chết đi mà"

" Tiêu Chiến này làm sao có thể đi xin lỗi hắn được chứ"

" Mà nếu không đi, chắc mình sẽ chết dần chết mòn với cái sự buồn chán này mất"

Vật vã với mớ hỗn độn trong đầu, một hồi lâu Tiêu Chiến cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

" Vương Nhất Bác, xem như anh giỏi nếu tôi không vì sợ ba tôi...mà thôi đi không nhớ nữa, aaaa"

Dùng hai bàn tay đập nhẹ vào hai bên má để chấn chỉnh bản thân, sau đó cầm điện thoại lên xem thì cũng gần 2 giờ sáng, cậu đành thở phào và nhắm mắt ngủ.

Buổi sáng.

" Aaaaaaaaaa! Chuyện gì đang xảy ra... huhu"

" Sao lại thành ra như vầy, không chịu đâu"

Sáng sớm đã có tiếng la thất thanh phát ra từ phòng Tiêu Chiến làm dưới nhà ai cũng giật mình, đến nổi mấy người làm trong nhà đang dưới bếp nấu ăn suýt cắt trúng tay, còn ba cậu đang ngồi thưởng thức tách cafe thì bị tiếng hét của cậu làm cho phun cả ra vì sặc, ông khẽ nhíu mày

" Thằng nhóc này lại làm sao nữa !"

Thật ra thì cũng không phải chuyện gì to tát, mà là khi cậu thức dậy vào tolet để chuẩn bị vệ sinh cá nhân vừa đi vừa nhắm mắt, khi đứng trước gương thì chao ôi cậu dường như mở to mắt mà thất thần, chỉ mới một đêm thôi mà dưới mắt của Tiêu Chiến đã có quằn thâm, bên trong đôi mắt còn có gì đó đỏ ửng và hơi sưng nữa, cậu đúng là muốn khóc ra nước mắt mà.

Sau một hồi lâu, Tiêu Chiến chậm rãi bước xuống lầu, cậu thật sự không muốn mang cái gương mặt không còn chút sức sống nào bước ra ngoài, đã vậy còn là gặp Vương Nhất Bác, nhưng mà lỡ leo lên rồi không xuống được nên đành tô thêm cặp mắt kính vậy.

" Ba, chào buổi sáng" cậu chào ông với vẻ mặt uể oải rồi nằm dài xuống bàn đợi buổi sáng

" Con lại làm gì nữa mà sáng sớm không để ai yên hết vậy hả?"

" Ba nhìn nè, như vậy con không la mới lạ đấy !" cậu đưa tay tháo cặp mắt kính ra lộ ra vết thâm dưới mắt

" Haha, có phải đêm qua thức trắng để chuẩn bị cho hôm nay không? Ta không ngờ cũng có chuyện làm cho con phải suy nghĩ như vậy?"

" Ba còn cười được, con sẽ đi xin lỗi hắn nhưng ba đã hứa thì phải giữ lời đấy !"

" Ta đang chờ biểu hiện của con"

" Dạ được"

Tiêu Chiến ăn sáng xong thì cũng chạy đến công ty vừa kịp đúng giờ, hôm nay cậu diện bộ đồ rất đẹp, áo sơ mi trắng quần tây ôm sát người, lại thêm một cặp mắt kính, mọi người nhìn vào thấy trông giống một thư sinh nho nhã không giống như hôm qua nghịch ngợm bất cần, đúng là dù ăn mặc như thế nào vẫn toát lên khí chất vô cùng đẹp trai pha theo một chút đáng yêu, cậu chỉ cười cười cúi chào rồi lên thẳng phòng giám đốc.

Cốc... Cốc

" Mời vào" âm thanh từ phía trong phát ra mang đầy vẻ lạnh lùng trầm thấp.

Tiêu Chiến bước vào trong thì cũng không biết nên mở miệng sao cho được, nếu không khéo lại điên mất. Vương Nhất Bác một hồi lâu không thấy người kia lên tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, anh cười tà một cái rồi cũng lên tiếng.

" Không ngờ cậu lại đến đây, sao có gì để nói"

Vương Nhất Bác đắc ý vì đã chiếm được thế thượng phong, nên có ý định trêu chọc người kia coi cậu sẽ phản ứng thế nào.

" Tôi...tôi thật ra...tôi đến đây là có chuyện muốn nói, tôi..." cậu cứ ấp úng ngập ngừng không biết phải nói sao

" Nếu không nói thì ra ngoài tôi còn việc" Vương Nhất Bác đã hiểu rõ ý cậu muốn nói là gì, nhưng cũng làm nét mặt lạnh tanh, anh đứng lên định ra khỏi ngoài thì có một cánh tay níu lại và to tiếng nói.

" TÔI XIN LỖI".