Chương 6: Thế Gian Này Thật Lạnh Lùng, Ta Đã Quá Quen Rồi!
La Hồng cười cười, không nói gì thêm, dẫn theo hai tên thị vệ, trực tiếp rời khỏi La phủ, biến mất ở ngã rẽ.
Trần tổng quản mặc một thân y phục màu lam vẫn cứ đứng lặng người một lúc trên bậc thềm đá.
Ông nhìn bóng lưng dần biến mất của La Hồng rồi khẽ giơ tay lên, bấm độn, bắt ấn.
Quanh thân thể ông ta có một luồng khí vô hình cuộn trào lên, khiến bộ y phục màu lam khẽ đung đưa, một lúc sau khí tức mới dần tản bớt.
“Thật kỳ quái, trên người công tử có luồng tử khí bao quanh, không lẽ bị quỷ ám vào người, nhưng nhìn ấn đường của công tử sáng sủa, năng lượng dồi dào, không giống như bị ám.”
“Mà thôi, như thế nào cũng được, chỉ mong công tử được bình an.” Ông ta phất tay áo, quay người đi vào.
Trần tổng quản không còn bấm tay bắt ấn nữa, mà chắp hai tay sau lưng bước vào phủ.
…
Sau khi La Hồng tạm biệt Trần tổng quản, tâm trạng hắn có chút bồn chồn.
Có yêu quái đang hoạt động quanh huyện An Bình, cuốn sách bằng da đó… có phải là do những thứ kia để lại?
Nhưng nhìn qua không giống lắm, theo quan niệm của dân gian đối với những yêu ma quỷ quái mà nói, một khi bị chúng ám thì chắc chắn tinh thần sẽ uể oải, sức khỏe hao mòn mới đúng.
La Hồng hít một hơi thật sau, lắc đầu, dù thế nào thì cuốn sách nhỏ bằng da này là cơ hội duy nhất để mình đến với con đường tu hành, trở nên mạnh mẽ hơn, hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Hiện giờ, La Hồng dự tính sẽ nghiêm túc thực hiện hành vi của nhân vật phảm diện, đây cũng có thể xem là một lần kiểm tra với cuốn sách bằng da người kia, thử xem có thể lấy được phần thưởng từ cái danh mục được liệt kê trong cuốn sách kia không.
Lần đầu chọc ghẹo con gái nhà lành, La Hồng thấy hơi lo lắng.
La Hồng cho gọi hai tên thị vệ.
“Công tử có gì căn dặn?” Thị vệ mặt sẹo nhìn La Hồng có chút nghi hoặc.
“E hèm…” La Hồng ho nhẹ một tiếng, chỉnh đốn lại y phục, ánh mắt nhìn hai tên thi vệ dần trở nên nghiêm túc.
“Đợi một lát nữa các ngươi phải làm theo chỉ thị của bổn công tử ta.”
“Tới quán tàu hủ kia phải xử sự thật hung dữ, càng dữ dằn càng tốt.”
“Ngoài ra, nhớ đạp đổ bàn ghế, nhưng đừng làm vỡ thứ gì, đạp đổ xong, hai ngươi sẽ vây lấy cô nương chủ quán lại và dùng thân mình chặn lại. Đừng để nàng ta chạy, nếu bỏ chạy sẽ bị trừ lương, trên mặt thì cười lưu manh một chút, giống người xấu ấy, như vậy tốt hơn.” La Hồng nói một hơi.
“Công tử… ngươi đang tính làm gì vậy?” Người thị vệ mặt sẹo nói với giọng như bị bóp nghẹn.
“Tự nhiên ta muốn trêu chọc nàng ấy, bổn công tử coi trọng nàng ấy rồi.” Trên người La Hồng khoác một cái áo dài, mặt không đổi sắc nói: “Bổn công tử ra lệnh các ngươi làm thì làm đi, sao lại hỏi nhiều như vậy?”
Sắc mặt của hai tên thị vệ dều biến đổi.
Nghe đồn La Hồng công tử là người nho nhã, dễ gần, ôn nhu từ tốn, không gần nữ sắc…
Chẳng lẽ… tất cả đều là giả?!
Hai tên thị vệ liếc nhau, không nói gì.
Họ là thị vệ của La gia, đã ký khế ước, La gia trả tiền cho họ, La Hồng là chủ của họ, điều quan trọng chính là họ phải tuân theo mệnh lệnh và bảo vệ La Hồng thật tốt.
Dù biết điều La Hồng sắp làm không được đúng cho lắm, nhưng… họ vẫn phải cắn răng chịu đựng mà tiếp tục làm.
Hai tên thị vệ không nói nhiều.
Chỉ là ánh mắt nhìn La Hồng ít tôn kính hơn, mơ hồ còn có chút khinh thường.
Hóa ra La Hồng công tử lịch lãm, nho nhã cũng chỉ là một tên đạo đức giả, vô liêm sỉ đi lừa gạt thiên hạ.
Chọc ghẹo con gái nhà lành…
Ha, rác rưởi.
La Hồng cảm nhận được sự thay đổi của hai tên thị vệ, hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không thay đổi.
Vì hắn được chọn trở thành một nhân vật phản diện, đương nhiên cũng có ý thức của một kẻ phản diện.
Thế gian này thật lạnh lùng, ta đã quá quen rồi!
Hai tên thị vệ nghe vậy, rùng mình, lập tức đứng thẳng.
…
Diêu Tĩnh có chút lạnh người quay sang một bên, hai ngón tay thon dài trắng nõn đan vào nhau, trong lòng thấy khó chịu.
Ở đằng xa, một vị thư sinh áo trắng đang ngồi trên ghế, vừa ăn tàu hủ, vừa uống rượu gạo tự mang tới, vừa nhìn nàng như sói đói.
Ánh mắt nhìn chằm chằm người khác như vậy, khiến Diêu Tĩnh mất tự nhiên.
Diêu Tĩnh nhận ra người này. Gã sống ở phía con đường đối diện trước nhà nàng thuê, nghe nói là một thư sinh am hiểu sách hiền triết chuẩn bị thi Tú tài, đang vì cuộc thi Hương năm nay mà cố gắng học hành.
Lần trước thư sinh này đến xin nước, Diêu Tĩnh bất cẩn mở cửa để lộ khuôn mặt không bôi than bùn vàng, bị người này nhìn thấy mặt thật.
Lần đầu tiên Diêu Tĩnh để lộ khuôn mặt xinh đẹp sau khi phải lưu vong từ kinh thành đến huyện An Bình.
Trước khi chết mẫu thân của nàng đã dặn không được để lộ mặt thật, nếu không sẽ gặp xui xẻo tai ương… Cho nên Diêu Tĩnh nhất quyết che giấu tên thật của mình, nguy trang cho mặt nàng xấu đi.
Nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố.
Cổ Tư Đạo đang ăn tàu hủ, uống rượu gạo, cảm thấy người mình nóng ran.
Hết lần này đến lần khác, nhìn Diêu Tĩnh rụt rè né tránh, trong đầu không khỏi nghĩ đến chuyện khó có thể nào quên kia…
Cánh cửa bằng gỗ cũ kỹ được mở ra, đằng sau cánh cửa là một mỹ nhân đẹp như tranh vẽ.
Tóc đen rũ xuống, dòng nước mắt óng ánh, làn da mịn màng, khuôn mặt cân đối không thể chê, lông mày đều, thân hình đẫy đà như làn sóng nước mùa thu gợn lòng người.
Một cô nương xinh đẹp như vậy rất khó tìm!
Lần đầu Cổ Tư Đạo lại gặp một cô nương xinh đẹp như vậy, ngay cả cô nương được cho là đẹp nhất “Thanh Hoa lâu” ở huyện An Bình còn thua xa.
Nghĩ đến nhan sắc của Diêu Tĩnh, trong người Cổ Tư Đạo như có lửa đốt.
Một cô nương đẹp như vậy, gã nhất định phải chiếm giữ, thậm chí, mỹ nhân như nàng còn có thể trở thành thứ đả thông quan hệ cho gã, giúp gã một bước lên mây trong tương lại.