Chương 20 - 1: Dù dịu dàng cũng có lúc tức giận
Editor: Hạ Tân Lang
Beta: Tân Sinh
Trấn an Ngưng Châu xong, Trình Ngọc lệnh cho Trần Sóc lưu lại thôn trang trông giữ tiểu cô nương, hắn đánh xe đưa Phương thị và Hàm Châu đến thôn trang Chu gia.
Trời vẫn tối đen như cũ, Hàm Châu cúi đầu ngồi trên giường hẹp, trong đầu đều là hình ảnh muội muội ôm Tráng Tráng nằm trong ổ chăn, quay đầu nhìn theo nàng bước đi ra cửa, nước đong đầy mi mắt, vừa sợ hãi vừa lo lắng, sợ tỷ tỷ đi rồi sẽ không trở về.
Muội muội thật sự rất ngoan, từ nhỏ đã hiểu chuyện, chỉ cần nói rõ đạo lý với con bé, con bé sẽ không khóc, giống như lúc Định Vương bắt con bé làm con tin, muội muội cũng có thể nở nụ cười, hồn nhiên vô ưu.
Phương thị ôm A Tuân ngồi bên cạnh, thấy nàng nhắm mắt, nhìn nhu nhược đáng thương, liền cầm tay Hàm Châu bảo đảm: "Hàm Châu đừng lo lắng, bá mẫu nói được thì làm được, sau khi nhận nuôi Ngưng Châu, nhất định sẽ chăm sóc con bé thật tốt, đứa trẻ kia cũng khiến người ta thương yêu, ta mới nói với nó đôi ba câu đã thấy yêu thích."
Hàm Châu gật đầu: "Vậy làm phiền bá mẫu, Ngưng Châu còn nhỏ, tính tình còn hơi ngang bướng, bá mẫu cũng đừng nuông chiều con bé, nếu nó làm sai chuyện hoặc ham chơi, bá mẫu nên răn dạy thì cứ răn dạy."
Lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ.
Tỷ muội hai người bị đưa tới kinh thành, hoàn toàn là chủ ý của Trình Ngọc, không có can hệ gì với Phương thị, nếu không có Phương thị, muội muội cũng chỉ có thể bị Trình Ngọc giam cầm ở thôn trang, cho nên chẳng sợ Phương thị và Trình Ngọc là đồng mưu, dù Hàm Châu hận Trình Ngọc bá đạo khinh người, nhưng lại cảm kích Phương thị nguyện ý cho muội muội một gia đình. Tiểu cô nương tám tuổi, trời sinh hoạt bát, lại không vướng phải huyết hải thâm thù gì, chỉ cần bên cạnh có người chăm sóc yêu thương, cho dù không thể nhìn thấy tỷ tỷ mỗi ngày, Hàm Châu tin tưởng muội muội cũng sẽ mau chóng thích ứng với cuộc sống mới.
Muội muội không cô đơn, Hàm Châu liền an tâm.
Phương thị vừa muốn nói tiếp, bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh như băng của Trình Ngọc: "Mợ, bây giờ nên sửa cách xưng hô đi."
Hàm Châu cắn môi.
Phương thị thở dài, nhẹ giọng nói: "Hàm Châu, ta biết việc này quả thực làm khó cháu, chỉ là sự đã rồi, chúng ta cứ coi như là thân thích thật sự đi? Ta sẽ xem Ngưng Châu là con gái ruột, cũng sẽ xem cháu là cháu ngoại, cháu đừng tỏ ra xa cách với bá mẫu, đừng nghĩ rằng chúng ta đang đóng kịch, tương lai ở hầu phủ chịu ủy khuất, hoặc là có chuyện riêng tư của nữ nhi khuê phòng muốn nói, cháu cứ nói với ta. Hôm nay chúng ta gặp nhau, chính là duyên phận ông trời sắp đặt, nhìn theo hướng tốt, cuộc sống mới có thể trôi qua tốt đẹp, cháu nói có phải hay không?"
Hàm Châu hiểu, nghiêng đầu cúi người với Phương thị, nhẹ nhàng gọi một tiếng mợ.
Giọng nói êm ái dễ nghe.
Phương thị nghĩ tới cháu ngoại gái số khổ của mình, nghẹn ngào đáp lại, "Tốt, tốt, ta lại có cháu ngoại gái, Hàm.. Trước kia ta đều gọi tỷ tỷ A Tuân là Hạm nha đầu, vừa lúc tên cháu cũng cùng có chữ Hàm đồng âm, vậy sau này bá mẫu sẽ gọi cháu là Hàm nha đầu, người khác không biết, cháu hiểu rõ ta gọi cháu là được, như việc ta đối tốt với cháu, là thương tiếc cháu, không phải xem cháu là thế thân của tỷ tỷ A Tuân, hiểu không?"
Bà thân thiết ân cần, Hàm Châu nhẹ nhàng gật đầu.
Phương thị trấn an nàng vài câu, thật cẩn thận bế A Tuân qua, cười nói: "Cháu còn chưa nhìn kỹ A Tuân phải không? Trước tiên ôm một cái, tiểu tử này rất dính người, đợi lát nữa nó tỉnh dậy cháu sẽ thấy, cũng may còn biết nghe lời, thích tỷ tỷ nhất."
Hàm Châu mang theo ba phần tò mò vươn tay đỡ tiểu nam oa.
Hơi nặng.
Thấy nàng giật mình, Phương thị cười nói: "Tháng giêng năm ngoái sinh đấy, tính tuổi mụ cũng không cách tuổi thực là bao."
Chẳng trách.
Hàm Châu cười cười, từ tốn lật chăm gấm ra. Trời lạnh như vậy, Phương thị cố ý ôm đứa nhỏ đến đây, cũng phí tâm.
A Tuân sinh ra trắng nõn sạch sẽ, hai cái tay béo mập giơ lên, cuộn trên vai, cái miệng nhỏ phấn nộn chúm chím, đang ngủ ngon lành. Lông mi rất dài, hàng xóm nhiều trẻ nhỏ như vậy, Hàm Châu cũng chưa thấy qua đứa bé nào đẹp hơn A Tuân, chỉ là nhìn dung mạo, trông cũng không quá giống nàng và Sở cô nương.
"A Tuân giống cha nó." Thần sắc Phương thị hơi phức tạp nói.
Sở Khuynh người này, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, nhan sắc con cháu hoàng gia đã đẹp, đến trước mặt hắn cũng kém hơn ba phần, trong đám quý nữ kinh thành, dường như không có vị nào chưa từng động lòng với hắn, là mỹ nam tử nổi danh phong lưu.
Thế nào gọi là phong lưu? Nam nhân khác cùng lắm là nuôi vài tiểu thϊếp thông phòng, hắn thì hay rồi, trong nhà có cả một sân ca kĩ, chơi chán thì tống cổ hết ra ngoài, đổi một đám người mới tiến vào.
Người như vậy, lại coi trọng tiểu cô nãi nãi dung mạo khuynh thành nhà bà, tới cửa cầu hôn. Tiểu cô nãi nãi là người tâm cao khí ngạo, nhưng cũng khó tránh được động lòng vì nhan sắc của hắn. Bà thân là tẩu tử (chị dâu), cũng tận tình khuyên bảo, lời nào có thể nói đều nói ra, tiểu cô nãi nãi vậy mà không nghe, còn tự tin mình có thể giữ chặt tâm Sở Khuynh, khiến hắn từ nay về sau chỉ sủng ái một mình nàng ấy.
Kết quả thế nào? Tiểu cô nãi nãi không hiểu tính tình Sở Khuynh, tràn đầy tự tin gả qua, trước khi cưới Sở Khuynh cũng chỉ từng gặp tiểu cô nãi nãi hai lần, yêu thích dung mạo nàng ấy mà thôi, cưới về phát hiện thê tử thích quản đông quản tây, máu ghen cực lớn, hai người dấy lên mâu thuẫn. Kết hôn chưa đầy một tháng, Sở Khuynh nâng một nha hoàn thông phòng lên làm di nương, sau khi tiểu cô nãi nãi sinh hạ Sở Hạm không lâu, Hạ di nương kia cũng sinh cho Sở Khuynh một nhi tử, mấy năm sau lại sinh một nữ.
Tiểu cô nãi nãi cứng đối cứng với hắn mười năm, rốt cuộc cũng chịu nhịn, làm lành với Sở Khuynh, chẳng mấy chốc lại vì khó sinh mà..
Sở Hạm vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh mẫu thân, đầu tiên là thấy cha vắng vẻ mẫu thân nhiều năm, lại trơ mắt nhìn mẫu thân bỏ mạng, càng thêm oán hận ông cha kia, lo lắng đệ đệ cũng bị người ta hại chết, kiên quyết muốn đệ đệ ở bên cạnh tự mình chăm sóc. Sở Khuynh ghét nhất người khác bày sắc mặt cho hắn xem, cứ vậy buông tay mặc kệ tỷ đệ bọn họ, ban ngày làm việc, buổi tối cùng ca kĩ tầm hoan, rảnh rỗi thì cùng Hạ di nương và một đôi nhi nữ hưởng thụ niềm vui gia đình.
Những chuyện này Phương thị đều kể cho Hàm Châu nghe, để nàng hiểu rõ chân tướng.
Hàm Châu cũng sớm mất mẹ, nhưng nàng lớn lên trong tình thương của cha. Thân là người ngoài cuộc, nàng không có lý do gì để oán hận Sở Khuynh, chỉ cảm thấy chua xót thay cho tỷ đệ A Tuân, đặc biệt là Sở Hạm. Nàng có phụ thân bên cạnh, đôi lúc chăm sóc muội muội cũng sẽ cảm thấy vất vả, mệt mỏi. Sở Hạm chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, hầu phủ lại không yên ổn, mấy năm này nàng ấy đã trải qua như thế nào?
Nàng một lần nữa nhìn tiểu nam oa đang ngủ say trong lòng, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nó.
Tiểu gia hỏa nhấp môi, hơi xoay người, dựa vào l*иg ngực nàng.
Hàm Châu không nhịn được ôm chặt nó hơn.
Phương thị vui mừng cười.