Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Chương 13-2: Nam nhân dịch dung

Chương 13 _2: Nam nhân dịch dung

Editor: Hạ Tân lang

Beta: Tân Sinh

Trình Ngọc mặc nguyên áo vào nằm lên giường, nhắm mắt lại nói: "Ta đã cảnh cáo Điền ma ma, nếu nàng dám phái người báo tin, liền gϊếŧ chết chủ tớ một nhà Giang thị. Hơn nữa các nàng nói chuyển nhà, tri huyện vừa chết các nàng lại trở về, càng dễ khiến người ta nghi ngờ."

Hắn hành sự chu toàn, Định Vương yên tâm.

Trình Ngọc mệt mỏi, quay người vào bên trong, "Đuổi theo một đường, trước để ta ngủ một lát."

Từ Hàng Châu ra roi thúc ngựa chạy tới, quả thật vất vả, Định Vương không tiếp tục làm phiền hắn, chốc lát sau đột nhiên ý thức được một vấn đề, "Ngươi ngủ trên giường của ta, buổi tối ta ngủ ở đâu? Thuyền bên kia còn có chỗ, ngươi qua đó mà ngủ!"

Hắn có thể chịu đựng ở chung một phòng với Trương thúc, nhưng không chịu được ở chung một mui thuyền với hạ nhân khác.

Trình Ngọc cũng không nghĩ sẽ đổi thuyền, giả bộ ngủ không thèm để ý tới hắn.

Trương thúc khẳng định muốn ở bên này trông coi hai vị tiểu thư nhà hắn, Định Vương nhìn trong phòng chỉ có hai cái giường, đứng dậy kéo Trình Ngọc. Trương thúc vừa vặn đi tới, thấy hai đại nam nhân lại tranh đoạt một cái giường, nhịn cười nói: "Buổi tối để ta ngủ dưới đất, bây giờ trời cũng không lạnh, nằm trên ván giường cũng không sao, công tử chờ một lát, ta đi lấy bộ chăn mới cho."

Nói xong liền đi.

Có biện pháp giải quyết, Định Vương thả Trình Ngọc ra, hừ giọng, nói: "Lát nữa ta dùng chăn mới, cái này đã bị ngươi chạm qua rồi."

Trình Ngọc quay mặt vào trong tiếp tục ngủ, nước sông không ngừng chảy, thuyền khách đong đưa theo quy luật, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày tiếp theo người chéo ở đuôi thuyền đổi thành Trình Ngọc.

Hắn và Định Vương ở Phúc Kiến đánh đuổi giặc Oa, cho dù là chèo thuyền hay là bơi lội đều học được rất tốt.

Định Vương nghiêng người nằm bên cạnh, thích ý phơi nắng, híp mắt nhìn non xanh nước biếc, nhìn một lát laij buồn bực hỏi Trình Ngọc: "Ngươi nói Ngưng Châu mới tám tuổi, tỷ tỷ nó vì sao không cho nó đi chơi? Nàng ta lớn tuổi cần phải kiêng dè nhiều thứ thì thôi đi, ngay cả muội muội cũng giữ lại bên người, hay ở trong mắt nàng, ta là người xấu thích bắt bạt trẻ nhỏ?"

"Ta làm sao biết?" Trình Ngọc cải trang như hôm qua, râu giả trên cằm đón gió tung bay.

Hắn ít nói, không có gì thú vị, Định Vương trừng mắt liếc hắn một cái, đột nhiên đứng lên.

Trình Ngọc quay đầu nhìn hắn: "Ngươi.."

"Yên tâm chèo thuyền đi, ta có chừng mực." Định Vương đưa lưng về phía hắn xua tay, đi tới mui thuyền, hắn lớn giọng nói: "Nhị tiểu thư, ta muốn câu cá, trong đó có cần câu không?"

Hàm Châu đang dạy muội muội nhận mặt chữ, nghe được lời này, nàng mở miệng lắc đầu với muội muội, dùng ánh mắt bảo Xuân Liễu đi ứng phó.

Xuân Liễu đi ra ngoài, áy náy nói: "Trên thuyền bên này không có, công tử nếu muốn câu cá, ta thử đi hỏi thuyền phía trước xem có hay không?"

Giọng điệu cũng không hiền lành.

Định Vương nhìn về phía trước, thấy Trương Phúc đứng ở đuôi thuyền khẩn trương nhìn qua bên này, rõ ràng là sợ hắn làm gì với hôn thê của mình, đáy lòng đột nhiên bốc lửa, hắn đường đường là Vương gia, bị cô nương đề phòng cũng không sao, nhưng một tên hạ nhân thô bỉ cũng dám coi khinh hắn?

Hắn lui ra phía sau một bước, dựa vào mạn thuyền cười, khí chất Vương gia tôn quý xuất hiện, vênh mặt hất hàm sai khiến, nói: "Đi đi, mau lên."

Xuân Liễu không nhìn hắn, đương nhiên không thấy nụ cười trên mặt hắn, Trương Phúc bên kia lại nhìn thấy rõ ràng. Thân là một nam nhân, mắt thấy nam nhân khác ở trên thuyền vị hôn thê của mình thị uy, hắn lại chỉ có thể đứng xa lo lắng, Trương Phúc cũng nghẹn một bụng lửa, lúc Xuân Liễu qua bên này, hắn không chút nghĩ ngợi liền nói: "Không có!"

"Con chưa hỏi sao biết không có?" Trương thúc thấp giọng mắng hắn, hỏi người chèo thuyền đối diện, "Có cần câu không?"

Người chèo thuyền không quá thuần thục tiếng phổ thông nói: "Có, cần câu lưới cá đều có, ta đi lấy ra cho mấy người?"

Trương thúc ừ một tiếng, chờ thuyền phu đi rồi, hắn chỉ vào nhi tử đứng trước mui thuyền răn dạy: "Ngươi vào bên trong ngồi đợi đi, không có việc gì nhìn chằm chằm ra phía sau làm cái gì?" Hắn biết nhi tử đề phòng hai người kia, nhưng tiểu thư không biết, lỡ như cho rằng nhi tử rình coi nàng thì phải làm sao? Hơn nữa hai người kia đều có võ công, nếu như thực sự có ác ý, ở Hàng Châu đã ra tay rồi.

Trương Phúc thấy không lay chuyển được phụ thân, giận dỗi đi vào trong.

Định Vương nhìn hắn đi vào trong mui thuyền, xùy một tiếng, nhận lấy cần câu nói vọng vào trong mui thuyền bên này: "Nhị tiểu thư, ta muốn câu cá, thỉnh người mau ra xem."

Cố ý nhấn mạnh chữ "Thỉnh".

Hắn muốn, ai dám không theo? Đừng thật sự coi hắn là mộttên lái thuyền.

Hàm Châu nghe ra ý uy hϊếp, thấy muội muội cũng hưng phấn muốn đi, nàng bất đắc dĩ xuống giường, mặc áo choàng chi muội muội, nehj giọng dặn dò: "Bên ngoài gió lớn, muội nên mặc kín đáo, lát nữa đừng dựa vào gần mép thuyền quá, cẩn thận ngã xuống."

Ngưng Châu ngoan ngoãn gật đầu, "Ta biết, tỷ tỷ không cần lo lắng."

Hàm Châu xoa đầu nàng, để Xuân Liễu Thu Lan cùng nhau ra ngoài coi chừng.

Không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng cười thanh thúy của Ngưng Châu.

Trong lòng Hàm Châu tò mò, lặng lẽ đẩy màn nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy, nàng áp cái trán đến gần cửa sổ, lại chỉ nhìn thấy một người đang chèo thuyền. Hắn đứng nghiêng so với tầm nhìn của nàng, quần áo bị gió sông thổi bay phấp phới, dán trên người hắn phác họa ra hình dáng cơ thể cao lớn đĩnh đạc..

Còn chưa nhìn thấy mặt, hắn chợt nhìn lại phía này.

Hàm Châu lập tức buông rèm trúc xuống, lúc hốt hoảng lui ra phía sau không cẩn thận đυ.ng vào cái bàn, tay càng quét qua bàn trà, phát ra một tiếng trầm vang.

Hàm Châu tim đập nhanh đến lợi hại, che vạt áo đứng một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.

Hắn có nhìn thấy nàng hay không?

Nếu như đã thấy sẽ nghĩ như thế nào?

Thất thần nhặt ấm trà lên, Hàm Châu nnhìn nơi vừa rồi mình ngồi, vô cùng hối hận.

Đuôi thuyền.

Nghe được thanh âm trầm đυ.c không rõ ràng kia, tay đang chèo thuyền của Trình Ngọc dừng lại một chút.

Nàng lui rất nhanh, hắn chỉ nhìn thấy một gương mặt trắng nõn mịn màng, còn chưa thấy rõ biểu cảm của nàng, nàng đã bỏ chạy.

Là đang nhìn hắn, hay là nhìn muội muội nàng?

Trình Ngọc quay đầu lại, nhìn mấy người đang câu cá cách hắn chừng năm nước chân, giật mình, tiếp tục chèo.

Buổi trưa nghỉ ngơi, Định Vương đi tiểu xong trở về đuôi thuyền, kinh ngạc phát hiện Trình Ngọc bỏ đi cái nốt ruồi đen bên mũi.

"Sớm nên bỏ đi, nhìn thấy liền không muốn ăn cơm." Định Vương ghét bỏ nói, cũng bỏ hạt đậu trên mặt hắn xuống, đều là vật nhỏ, đến bến tàu dán lại cũng được.

"Ta cũng không làm cho ngươi xem." Trình Ngọc lạnh lùng mà đáp trả hắn.

Định Vương buồn bực.