Nữ Thám Độc Thi

Chương 8: Hai bức ảnh

Tại sao hắn lại phải gϊếŧ chết Mã Quan Vinh diệt khẩu chứ?

Chẳng lẽ, hung thủ đẩy Hoàng Y Lài xuống lầu, chính là cha của Hoàng Y Lài?

Chẳng trách sáng hôm nay, lúc từ giã di thể của Hoàng Y Lài, chồng của Hoàng Y Lài Tang Hạo thấp giọng nghẹn ngào, em gái Hoàng Y Kỳ thất thanh khóc nức nở, mà ông thân là cha, chỉ là trầm mặc không nói, vẻ mặt thì dường như lại không mấy khổ sở.

Bởi vì người là do ông gϊếŧ, ông khóc không ra.

Đúng rồi, lúc bà Mã và bà La nói chuyện, cha của Hoàng Y Lài cũng ngồi ở gần đó.

Tuy rằng lúc đó ông cúi đầu, dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế thì lại tập trung tinh thần nghe lén cuộc đối thoại của bà Mã và bà La.

Ông vì vậy mà biết được vào đêm Hoàng Y Lài té lầu Mã Quan Vinh từng nhìn thấy mình đi lên sân thượng.

Cho nên ông liền đến nơi này gϊếŧ người diệt khẩu.

Lúc Lạc Tỉnh phân tích đến đây, thì đã khôi phục lại không ít thể lực. Vì vậy cô đứng lên, trở về phòng 602.

Chỉ thấy nữ pháp y tóc quăn dài đó đang kiểm nghiệm thi thể của Mã Quan Vinh. Cô vô cùng nghiêm túc, vừa kiểm nghiệm, vừa ghi chép.

Còn về các điều tra viên của tổ khám nghiệm cũng đang cẩn thận kiểm tra dấu vết hiện trường.

Tất cả công việc đều đang tiến hành đâu vào đấy.

Phía cảnh sát tiến hành những công việc này, mục đích chỉ có một: Bắt lấy hung thủ gϊếŧ hại Mã Quan Vinh.

Nhưng mà Lạc Tỉnh đã biết, hung thủ chính là cha của Hoàng Y Lài.

Cô muốn bắt hung thủ, nhưng ngay cả nhà của cha Hoàng Y Lài ở đâu cũng không biết.

Hơn nữa, cho dù có thể tìm được cha của Hoàng Y Lài, cô cũng không có chứng cứ.

Xem ra, phải mượn lực lượng của Hạ Thạch.

Cô đang muốn đi vào để tìm Hạ Thạch, nhưng lại bị trợ thủ của Hạ Thạch La Ba ngăn lại: "Vị tiểu thư này, thật ngại quá, chúng tôi đang tiến hành công việc kiểm nghiệm, mời cô di chuyển đến ngoài phòng được chứ?"

"Ồ." Lạc Tỉnh trả lời một tiếng, nhưng lại không có rời khỏi.

Đúng lúc này, Hạ Thạch từ trong một phòng ngủ đi ra, phân phó với một điều tra viên: "Bệ cửa sổ của phòng đó có mấy vết dấu chân, chắc hẳn là của hung thủ để lại, cậu đi lấy đi."

"Vâng, đội trưởng Hạ." Điều tra viên cầm lấy hộp dụng cụ khám nghiệm đi vào phòng ngủ mà Hạ Thạch đã chỉ.

"Hạ Thạch." Lạc Tỉnh đột nhiên kêu lên.

Lạc Tỉnh nhìn về phía Lạc Tỉnh một cái, đi tới tức giận nói: "Cô còn ở đây à? Cô đi ra ngoài đi, đừng cản trở chúng tôi làm việc."

Lạc Tỉnh thấp giọng nói ở bên tai Hạ Thạch: "Tôi có một đối tượng hoài nghi."

"Hả?" Lông mày của Hạ Thạch nhíu lại, hiếu kỳ hỏi, "Ai vậy?"

"Ra ngoài nói."

Hạ Thạch đi theo Lạc Tỉnh ra ngoài phòng: "Rốt cuộc là ai?"

Lạc Tỉnh đè giọng nói thấp hơn: "Cha của Hoàng Y Lài."

"Hả? Tại sao lại hoài nghi ông ta?"

"Mũi tôi rất nhạy. Vừa rồi lúc tiếp cận thi thể, tôi ngửi thấy có một mùi hương nước hoa Cổ Long. Loại mùi hương này, sáng nay tôi từng ngửi thấy ở trên người cha của Hoàng Y Lài."

"Ồ?"

Hạ Thạch từ trong túi ba lô lấy ra cuốn ghi chép về vụ án Hoàng Y Lài té lầu: "Cha của Hoàng Y Lài sao? Ưm, tên Hoàng Ngạo... Ủa?"

"Sao vậy?"

Lạc Tỉnh ngẩng đầu nhìn Lạc Tỉnh, gằn từng chữ nói: "Trước khi ông ta về hưu, là một huấn luyện viên leo núi."

Lạc Tỉnh hiểu rõ ý của Hạ Thạch: Một huấn luyện viên leo núi, muốn từ lầu 6 leo xuống lầu dưới, cũng không phải chuyện khó.

"Nhưng mà." Hạ Thạch tiếp tục nói, "Nếu như hung thủ thật sự là ông ta, tại sao ông ta phải gϊếŧ chết con gái của mình chứ?"

"Không biết. Cho nên tôi mới đem chuyện này nói với anh."

Hạ Thạch hiểu rồi, trở về trước cửa lớn, kêu La Ba tới: "Củ Cải, cậu ở đây canh chừng, tôi ra ngoài một chút, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

"Vâng, đội trưởng Hạ."

"Đi thôi."

Hạ Thạch đang muốn cùng Lạc Tỉnh rời khỏi, nữ pháp y tóc quăn dài kia lại đi tới, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Hạ Thạch, anh đi đâu thế?"

"Ra ngoài làm chút chuyện."

Nữ pháp y gật đầu, nhìn Lạc Tỉnh một cái, lại hỏi: "Cô ấy là ai thế?"

Trong giọng điệu của cô dường như có chút địch ý.

"Trở về rồi thì nói với cô."

Hạ Thạch nói rồi, kéo cánh tay của Lạc Tỉnh, liền đi về phía thang lầu.

Cử động này khiến nữ pháp y càng thêm ghen tuông.

Lúc xuống thang lầu, Lạc Tỉnh nhàn nhạt hỏi: "Bạn gái?"

Hạ Thạch lắc đầu: "Không phải."

"Ồ." Lạc Tỉnh cũng không nói gì nhiều.

Chuyện không liên quan đến mình, không cần quan tâm.

Hai người vừa mới đi xuống lầu dưới, thì nhìn thấy ba người đàn bà trung lão niên nhanh chóng đi tới. Trong đó có một bà lão 60 70 tuổi, vừa đi vừa gào khóc, Lạc Tỉnh nhận ra bà ta chính là bà Mã vợ của Mã Quan Vinh, đại khái là nhận được tin tức của chồng bị hại, vội vàng từ quán mạt chược trở về.

Ngoài ra cũng có bà La mà sáng nay cung cấp không ít thông tin cho Lạc Tỉnh, bà ta là cùng bà Mã quay trở về. Nhưng bà ta không hề chú ý tới Lạc Tỉnh.

Tiếng khóc bà Mã thê lương, bà La luôn miệng an ủi.

Nhưng mà vào giờ phút này, với tình cảnh này, an ủi thì lại có tác dụng gì chứ?

Đột nhiên, thì phải đối diện với sinh ly tử biệt; Đột nhiên, thì mất đi người thân sớm chiều gặp mặt. Loại đau khổ và tuyệt vọng này, Lạc Tỉnh hoàn toàn có thể hiểu.

Lúc cô 8 tuổi thì đã phải trải qua loại đau khổ đột nhiên mất đi người thân này.

"Lên xe đi."

Lời của Hạ Thạch cắt ngang hồi ức của Lạc Tỉnh. Lạc Tỉnh quay đầu nhìn, Hạ Thạch đứng ở phía trước một chiếc xe Jetta màu đen. Đó là xe của anh.

Mấy chục phút sau, hai người đến với tiểu khu hoa viên Hoàng Thành.

Hoàng Ngạo và con gái nhỏ của ông Hoàng Y Kỳ sống ở đây. Trước đó Hoàng Ngạo tạm thời dọn tới Hoa Hạ Tân Thôn sống cùng với Tang Hạo và Hoàng Y Lài, sau khi Hoàng Y Lài xảy ra chuyện thì ông liền trở lại nơi này.

Hai người đến trước cửa nhà Hoàng gia, Hạ Thạch nhấn chuông cửa. Hơn mười mấy giây sau thì cửa lớn mở ra, người mở cửa là một cô gái chừng 20 tuổi.

Lạc Tỉnh nhận ra người này chính là em gái của Hoàng Y Lài Hoàng Y Kỳ, tức là cô gái sáng nay ở ngoài phòng tưởng niệm phụ trách thu giấy tờ vàng bạc.

"Các người là?" Hoàng Y Kỳ nhìn thấy hai người lạ đứng ở ngoài cửa, ngẩn ra một chút, rụt rè hỏi.

"Tôi là cảnh sát." Hạ Thạch lấy thẻ cảnh sát ra, "Tôi đến điều tra vụ án Hoàng Y Lài té lầu."

"Hả?" Hoàng Y Kỳ có chút nghi hoặc hỏi, "Cảnh quan La đã nói với chúng tôi là đã kết án rồi mà."

"Cảnh quan La" mà cô nói, hiển nhiên chính là trợ thủ của Hạ Thạch La Ba.

"Ừm, tôi còn có một số câu hỏi muốn biết, mời cô phối hợp với công việc của chúng tôi."

"Ừm." Hoàng Y Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.

"Chúng ta vào trong rồi nói."

Hoàng Y Kỳ do dự một chút: "Được thôi."

Hai người đi theo Hoàng Y Kỳ vào trong phòng. Hạ Thạch nhìn xung quanh, căn phòng không lớn, trang trí cũng rất là đơn giản, nhưng vô cùng ngăn nắp.

Sau khi ba người ngồi xuống, Hạ Thạch trước tiên xác nhận thân phận của đối phương: "Xin hỏi cô cùng với Hoàng Y Lài là có quan hệ gì?"

"Tôi là em gái của chị ấy."

"Xưng hô thế nào?"

"Tôi tên Hoàng Y Kỳ."

"Cô sống ở đây sao?"

"Đúng vậy."

"Ngoại trừ cô còn có ai sống ở đây?"

"Ba tôi. Ưm, trước đó ông ấy dọn tới nhà của chị và anh rể ở tạm, tối hôm qua mới trở về."

"Ừm. Ngoại trừ cô và ba cô, còn có ai khác sống ở đây không?"

"Không có."

"Mẹ cô đâu?"

Hoàng Y Kỳ khẽ cúi đầu, buồn bã nói: "Mẹ tôi... đã mất tích hơn 20 năm rồi."

Hạ Thạch "ồ" một tiếng, lại hỏi: "Ba cô có ở nhà không?"

"Không có."

"Ông ta là ra ngoài khi nào?"

Hoàng Y Kỳ suy nghĩ: "Chiều nay sau khi chúng tôi ở chỗ hỏa táng lấy về tro cốt của chị, ba tôi và tôi, ưm, còn có anh rễ, ba người chúng tôi đem tro cốt của chị đưa về phía sau núi của nhà tổ an táng. Sau khi an táng chị xong, ba nói muốn ở nhà tổ thêm một lát. Tôi và anh rễ nói ở lại cùng ông, ông ấy nói không cần, bảo chúng tôi quay về trước. Ưm, tối nay ông ấy cũng không trở về ăn cơm."

"Nhà tổ ở đâu?"

"Thôn Bách Thọ."

Đó là một cái thôn chịu sự quản lý của khu trấn nào đó của thành phố N.

Lúc này, sau khi vào nhà Lạc Tỉnh vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên hỏi: "Chị cô đã gả cho Tang Hạo, tại sao không phải là chôn ở Tang gia?"

Đây quả thực là một nghi điểm. Trong lòng Hạ Thạch thầm khen tâm tư của Lạc Tỉnh tỉ mỉ.

"Bởi vì nhà tổ của anh rễ cũng là ở thôn Bách Thọ."

"Trùng hợp thế?" Hạ Thạch hiếu kỳ hỏi, "Anh rễ cô và chị cô, đã quen biết từ rất sớm rồi?"

"Ừm, ba mẹ của chúng tôi là thế giao, chị và tôi, còn có anh rễ, lúc nhỏ đều là sống ở thôn Bách Thọ, lúc đó ba người chúng tôi còn thường xuyên chơi với nhau." Nói đến chuyện xưa lúc nhỏ, lại nghĩ tới bây giờ đã không còn như xưa, Hoàng Y Kỳ không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Tình huống cơ bản đã tìm hiểu được kha khá. Hạ Thạch tiến thêm một bước đưa ra yêu cầu: "Hoàng tiểu thư, tôi có thể xem một chút căn phòng của ba cô không?"

Hoàng Y Kỳ khẽ ngẩn ra, có chút khẩn trương hỏi:"Có, có chuyện gì sao?"

"Không sao, chỉ là nhìn xem."

"Này..." Hoàng Y Kỳ có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói, "Được thôi, tôi đưa các người đi xem."

Hai người đi theo Hoàng Y Kỳ đến phòng ngủ của Hoàng Ngạo.

Lạc Tỉnh nhanh chóng quan sát bày biện của trong phòng, rất nhanh thì phát hiện trên bàn được đặt một chai nước hoa Cổ Long!

Cô nhẹ nhàng đυ.ng cánh tay của Hạ Thạch một cái, nháy mắt với anh. Hạ Thạch nhìn theo phương hướng của cô nhìn, cũng phát hiện ra chai nước hoa Cổ Long.

Vì vậy anh đi tới trước bàn, cầm lấy chai nước hoa Cổ Long đó, mở nắp ra, nhẹ nhàng ngửi một cái.

Lạc Tỉnh cũng đi tới, từ trên tay anh lấy nước hoa Cổ Long, ngửi một cái: "Chính là mùi hương này."

Cô vừa nói, vừa tiếp tục quan sát cái bàn, chỉ thấy trên bàn còn đặt hai khung ảnh, mỗi một cái trong khung đều có một bức ảnh.

Bức ảnh trong khung bên trái có bốn người, một nam một nữ, đều là khoảng 40 tuổi, còn có hai cô gái nhỏ, một người 8 9 tuổi, còn có một người 3 4 tuổi, bối cảnh của bức ảnh hình như là đang ở trong một vườn rau, phía sau bốn người có một phòng củi dùng tấm ván gỗ xây thành.

Lạc Tỉnh nhận ra người đàn ông trong bức ảnh, chính là Hoàng Ngạo lúc còn trẻ. Chỉ là lúc đó tóc của ông ta đen nhánh phát sáng, mà bây giờ lại là tóc trắng bạc phơ.

Thực ra ông cũng không già, nhìn dáng vẻ chỉ có khoảng 60 tuổi, nhưng mà đầu tóc đã trắng hoàn toàn. Trong 20 năm ngắn ngủi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Đây là ba cô sao?" Hạ Thạch cũng nhìn thấy bức ảnh này, anh chỉ Hoàng Ngạo trong bức ảnh, xác nhận với Hoàng Y Kỳ.

"Đúng vậy."

Anh tiếp tục chỉ người phụ nữ bên cạnh Hoàng Ngạo: "Đây là mẹ cô, đúng chứ?"

"Ừm."

"Hai cô gái nhỏ đó, chính là cô và chị cô rồi."

"Đúng vậy."

Hạ Thạch suy nghĩ, lại hỏi: "Mẹ cô là mất tích khi nào?"

"Chắc hẳn là chuyện của năm 1998 nhỉ, ưm, lúc đó tôi chỉ có khoảng 10 tuổi..."

"Bức ảnh là được chụp ở đâu?" Lạc Tỉnh đột nhiên hỏi, cắt ngang lời của Hoàng Y Kỳ, "Nhà tổ sao?"

"Ừm, trong vườn rau phía sau nhà tổ."

Lúc Lạc Tỉnh hỏi Hoàng Y Kỳ, Hạ Thạch cầm lấy khung ảnh bên phải, xem tỉ mỉ.

Trong bức ảnh trong khung cũng có bốn người, hai nam hai nữ, đều là khoảng 20 tuổi. Hạ Thạch nhận ra một nam một nữ trong đó chính là Hoàng Ngạo và vợ của ông ta. Bức ảnh này đã có chút ố vàng rồi. Lúc chụp bức ảnh này, Hoàng Y Lài và Hoàng Y Kỳ chắc hẳn đều còn chưa sinh ra.

Hạ Thạch chỉ một đôi nam nữ khác trong bức ảnh, hỏi Hoàng Y Kỳ: "Hai người này là cha mẹ của Tang Hạo?"

"Đúng vậy."

Lạc Tỉnh đột nhiên lại hỏi: "Mấy năm trước bọn họ qua đời rồi, đúng không?"

Hoàng Y Kỳ gật đầu: "Đúng vậy."

Hạ Thạch không khỏi nhìn Lạc Tỉnh một cái, nghĩ thầm: "Người này rốt cuộc là lai lịch gì nhỉ? Vậy mà ngay cả tình báo chúng ta không biết cũng hiểu rõ như vậy?"

"Nguyên nhân gì?"

"Bọn họ du lịch nước ngoài, kết quả máy bay đó mất liên lạc."

Hạ Thạch "ủa" một tiếng: "Mất liên lạc? Chuyện của năm 2011 sao?"

"Ừm."

"Sự việc LO383?"

"Đúng vậy."

Năm 2011, một máy bay có số hiệu là LO383 đang trong quá trình bay, mất đi liên lạc với quản lý trung tâm. Một năm sau cục hàng không dân dụng tuyên bố, tai nạn của chuyến bay LO383, suy đoán rằng tất cả hành khách và nhân viên phi hành trên máy bay đều đã gặp nạn.

"Tang Hạo và thanh mai trúc mã Hoàng Y Lài yêu đương, cha của Tang Hạo phản đối mãnh liệt, sau đó cha mẹ của Tang Hạo gặp tai nạn trên không, Tang Hạo cùng với Hoàng Y Lài kết hôn..."

Lạc Tỉnh vừa sắp xếp những manh mối thu hoạch được ở trong lòng, vừa tiếp tục quan sát cái bàn. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở trên một cái ngăn của bàn.

Ngăn tủ đó, được lắp một cái khóa ngăn tủ.

Chìa khóa của khóa ngăn tủ, người bình thường đều sẽ không mang theo bên người, mà là đặt ở một nơi nào đó trong phòng ngủ nhỉ? Hơn nữa, chắc hẳn là vô cùng giống với cái khóa của ngăn tủ. Đôi mắt của Lạc Tỉnh nhanh như chớp nhìn một vòng trên mặt bàn, quả nhiên phát hiện một cái ly đựng bút đặt bên cạnh cái đèn hình như có một chìa khóa nhỏ.

Vì vậy Lạc Tỉnh nhẹ nhàng đυ.ng cánh tay của Hạ Thạch một cái, sau đó nhìn về phía ngăn tủ được lắp ổ khóa. Hạ Thạch hiểu ý của cô, xoay đầu nói với Hoàng Y Kỳ: "Được rồi, nơi này xem cũng kha khá rồi, chúng ta trở về phòng khách trò chuyện đi."

Ba người vừa đi ra khỏi phòng ngủ của Hoàng Ngạo, Lạc Tỉnh liền nói: "Tôi đi vệ sinh một cái."

Hoàng Y Kỳ chỉ phòng vệ sinh trong phòng Hoàng Ngạo: "Dùng cái này đi."

"Ồ." Vì vậy Lạc Tỉnh trở lại phòng ngủ của Hoàng Ngạo, đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Hơn mười giây sau cô liền từ trong phòng vệ sinh đi ra. Lúc này Hạ Thạch và Hoàng Y Kỳ đã trở lại phòng khách.

Lạc Tỉnh nhanh chóng trở lại trước bàn, trước tiên mở laptop trên bàn, trong khi chờ đợi tiến vào hệ thống, cô kéo ngăn tủ đó một cái, quả nhiên đã khóa lại rồi.

Cô thử dùng chìa khóa nhỏ trong ly đựng bút mở ngăn tủ ra, thành công rồi.

Trong ngăn tủ đặt thẻ căn cước của Hoàng Ngạo, sổ tiết kiệm của Hoàng Ngạo, hộ chiếu, giấy thông hành Hong Kong, vân vân, ở phía dưới những giấy tờ này, còn đặt một phong bì giấy kraft...