Chương 141: Lo lắng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Thần Quang vội vàng giải thích: "Thuộc hạ vừa vào thành thì gặp phải vị lão bá này đang thất thểu dắt con ngựa già vừa đi vừa khóc dưới mưa. Thuộc hạ chạy qua hỏi thì lão ta nói là xe ngựa bị lật nên lão phải đuổi theo xe ngựa. Kết quả đuổi được ngựa thì lại không tìm thấy xe ngựa nữa. Thuộc hạ nghĩ một chút, thế không phải là đang nói đến Lê cô nương sao, hỏi thêm thì quả không sai nên dắt theo về đây."
Lão phu xe mặt đầy xấu hổ, lau nước mắt hỏi Băng Lục: "Tam cô nương sao rồi?"
Băng Lục trừng lão phu xe một cái, sẵng giọng: "Lão Tiền, lão còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Sao lại có thể bỏ lại cô nương mà đuổi theo ngựa chứ? Nếu không gặp được Thiệu Tướng quân thì cô nương thảm rồi."
Chậc, bây giờ hình như cũng khá thảm, nhưng nếu không có Thiệu Tướng quân đan nón lá cho cô nương, tìm chỗ trú mưa cho cô nương, lại còn nấu cháo cho cô nương, chắc chắn là còn thảm hơn.
Lão Tiền khóc lóc thảm thiết hơn: "Ta, ta nhất thời quên mất, đuổi được ngựa rồi quay lại tìm mãi mà không thấy xe ngựa nhà chúng ta đâu."
"Lão đúng là hồ đồ!" Băng Lục tức đến giậm chân liên tục.
Thần Quang cúi đầu nghĩ thầm: lão già này còn làm chuyện tồi tệ hơn mình, có lẽ sau này về cũng không được làm phu xe nữa đâu. Ôi không biết sau này về rồi Tướng quân sẽ xử lý mình như thế nào đây?
"Tiểu tỷ tỷ, ta cũng không biết dạo này thế nào nữa, cứ quên nọ quên kia thôi. Có lúc ăn cơm xong rồi lại ăn tiếp, bị bà già nhà ta ca cẩm mắng mỏ mới biết là đã ăn rồi." Lão phu xe cũng biết hôm này phạm phải lỗi không nhỏ, kể lể đáng thương.
Băng Lục phỉ nhổ: "Ăn rồi lại ăn thêm một bữa hả? Đúng là lão quên cái gì thì cũng không để mình chịu thiệt."
Tiểu nha hoàn trầm mặt theo Thiệu Minh Uyên đưa Kiều Chiêu vào trong xe ngựa.
Buồng xe sạch sẽ thoải mái, nhất thời khiến cho người ta cảm giác như được hồi sinh.
"Đã chuẩn bị sẵn y phục cho hai người rồi, còn có nước nóng và mấy thứ khác. Trước hết sửa soạn cho Lê cô nương một chút đi vậy, có chuyện gì thì gọi ta." Thiệu Minh Uyên giao phó xong thì lui ra ngoài.
Thần Quang cầm roi ngựa, xin phép: "Tướng quân, chúng ta đi nhé?"
"Đưa roi cho ta, ngươi đi xuống đi."
"Dạ?" Thần Quang mơ mơ hồ hồ đi xuống.
Không phải bảo hắn làm phu xe à?
"Đưa vị lão bá này lầu Xuân Phong chờ đi." Bỏ lại những lời này, Thiệu Minh Uyên vung roi ngựa, xe ngựa từ từ di chuyển.
Để lại Thần Quang há mồm trợn mắt: Tướng quân tự mình làm phu xe cho Lê cô nương!
Sau khi mưa tạnh, quan đạo dễ đi hơn nhiều, Thiệu Minh Uyên phóng xe ngựa rất nhanh, mà xe cũng không lắc lư. Trời chưa tối đã chạy đến trước cửa lầu Xuân Phong.
Xe ngựa đi thẳng vào cửa sau của lầu Xuân Phong, đến tận trong sân mới dừng lại.
Thiệu Minh Uyên bế Kiều Chiêu vào nhà, phân phó thân vệ ở đây: "Nhanh mời thần y đến."
Thân vệ nhận lệnh đi ngay, có người khác bẩm báo: "Tướng quân, mấy người Trì công tử đang ngồi ở ngoài uống rượu, bảo là nếu người về thì mời người qua ạ."
Thiệu Minh Uyên không yên lòng với tình hình hiện tại của Kiều Chiêu, bèn nói: "Nói với bọn họ rằng ta đã về rồi nhưng giờ đang có mấy việc, làm xong sẽ qua."
"Vâng."
Bởi bị trận mưa to, ngựa xe trước lầu Xuân Phong không náo nhiệt như thường mà thưa thớt yên lặng.
Trong một nhã gian ở lầu hai gần cửa sổ, Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa ngồi đối diện nhau, tùy ý nghịch ly rượu trong tay, Trì Xán tựa người bên ngoài lan can, nhìn mặt đường được mưa to cọ rửa sáng bóng đến xuất thần.
Dương Hậu Thừa nhìn bóng lưng Trì Xán, uống một hớp rượu, lẩm bẩm: "Thập Hi hôm nay sao vậy, cứ như người trên mây mất hồn mất vía."
Chu Ngạn cười cười: "Ai mà biết được?"
Chàng nghĩ một chút, tự dưng lại thở dài: "Hình như hôm nay là ngày Lê cô nương đến am Sơ Ảnh."
Dương Hậu Thừa bấm ngón tay tính tính một chút, gật đầu: "Đúng rồi, đúng là hôm nay. Lê cô nương đã nói là cứ bảy ngày đến am Sơ Ảnh một lần mà."
Nói xong, chàng vỗ bàn một cái: "Ôi chao, mưa to như vậy không biết Lê cô nương có gặp phải không nữa?"
Động tĩnh đập bàn của Dương Hậu Thừa không nhỏ, Trì Xán xoay người đen mặt nói: "Đập loạn cái gì!"
"Ta đang lo hộ thay Lê cô nương mà. Mưa to như vậy mà mãi mới ngừng, các huynh nghĩ Lê cô nương có gặp chuyện gì trên đường không? Chắc không gặp nguy gì chứ?"
"Huynh im đi!" Trì Xán sải bước lại, ngồi xuống ghế, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Dương Hậu Thừa nhìn Trì Xán chằm chằm chớp chớp mắt mấy cái, như ngộ ra cái gì: "Ta biết rồi! Thập Hi, hóa ra mặt huynh cứ bí xị như cái bị là vì đang lo cho Lê cô nương à!"
Trì Xán nghe vậy mặt càng đen hơn, liếc xéo Dương Hậu Thừa: "Nói linh tinh! Ta quan tâm muội ấy làm gì! Ta đang chê huynh ồn ào đấy, cãi cãi cãi rồi rượu uống cũng không ngon!"
Nói xong chàng lại tự rót một ly rượu rồi uống cạn.
Dương Hậu Thừa bĩu môi: "Lo cho Lê cô nương thì cứ nói thẳng ra, như vịt mắc cạn rồi mà còn mạnh miệng. Ta vừa mới nhớ ra thôi không thì cũng sẽ lo từ nãy đến giờ mất. Tiểu cô nương như muội ấy, lại còn gầy yếu như thế nhỡ bị gió thổi bay mất thì sao? Không được, ta phải chạy đi xem một chút."
Trì Xán nắm ly rượu trong tay, ngón tay mơ hồ trắng bệch.
Chu Ngạn vội vàng kéo lại cái kẻ đã nói là làm là Dương Hậu Thừa: "Dương Nhị, huynh quên à, hôm nay cũng có người đến Đại Phúc Tự mà."
"Còn có ai nữa?" Dương Hậu Thừa ngẩn người.
"Đình Tuyền à?" Trì Xán phản ứng lại.
"Đúng vậy, Đình Tuyền vốn khoan dung nhân hậu, nếu Lê cô nương thực sự gặp phải chuyện gì, huynh ấy gặp được chắc chắn sẽ hỗ trợ."
Dương Hậu Thừa ngồi xuống thở phào: "Thế thì tốt rồi."
Ngón tay Trì Xán buông lỏng hơn, đặt ly rượu sang một bên, lạnh lùng nói: "Ai thèm lo lắng cơ chứ, chỉ có Dương Nhị thừa lòng tốt thôi, cũng chả biết bị Lê Tam cho ăn thứ canh mê hoặc gì nữa."
Hai người bạn tốt cùng nhìn chàng.
"Nhìn ta làm gì?"
Chu Ngạn cười cười: "À thì."
Dương Hậu Thừa bĩu môi luôn: "Được rồi, được rồi. Chỉ có mình ta lo thôi, Trì công tử của chúng ta chẳng lo tí nào, chỉ đứng bên ngoài hứng gió lạnh cả nửa ngày thôi. Chúng ta đều biết huynh không lo lắng gì đâu mà."
Trì Xán: "..." Hai cái người này có ý gì vậy? Chàng không lo thật mà!
Không lo thật mà!
"Ba vị công tử, Tướng quân đã về rồi ạ."
"Thế người đâu rồi? Đi vào bằng cửa sau rồi à?" Trì Xán hỏi.
"Dạ phải. Tướng quân đi thẳng đến hậu viện rồi ạ. Mời ba vị công tử chờ một chút, chắc một lát nữa Tướng quân mới qua được."
"Giờ về rồi còn có việc gì nữa?" Dương Hậu Thừa nghi ngờ hỏi.
"Tướng quân nói là có chút chuyện ạ."
Ba người Trì Xán trố mắt nhìn nhau.
"Chẳng lẽ đến chùa thắp Trường Minh đăng xong thì tâm tình không vui trốn một chỗ ngồi khóc à?" Dương Hậu Thừa suy đoán.
Trì công tử liếc xéo cái kẻ suy đoán chẳng đáng tin, đặt ly rượu xuống bàn rồi đứng dậy: "Đi, nhìn xem thế nào."
Không phải là có thể gặp nha đầu kia trên đường à, sao về rồi lại lén la lén lút trốn một mình đi đâu thế kia?
Biết ba người là bạn tốt của Tướng quân đại nhân, Tướng quân cũng không phân phó gì thêm, thân vệ cũng không ngăn cản mà đi theo.
Từ xa Trì Xán đã nhìn thấy Thiệu Minh Uyên đứng ở hành lang, lặng lẽ nhìn tường vi bám trên góc tường đến xuất thần, quần áo trên người đã chẳng nhìn ra hình thù gì.
"Đình Tuyền." Chàng gọi một tiếng.
Chương 142: Thích?