Hai người này không phải ai khác mà là Tiểu Nguyệt và Tiểu Điêu của Dược Thần Cốc.
“Cô đuổi theo đủ chưa?”
Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
“Hừ, cái đồ nữ ma đầu này, đừng tưởng anh Lâm Thanh Diện tha cho cô thì Cốc chủ Điền sẽ tha cho cô, cô chỉ có thể qua được mắt tôi thôi!”
Tiểu Điêu cầm Tú Xuân Đao trong tay, nói với Tiểu Nguyệt: “Nói, rốt cuộc cô có âm mưu gì!”
“Tôi nói rồi, tôi đã rời khỏi Thương Nguyên Giới, vì sao cô cứ không tin chứ!” Tiểu Nguyệt cau mày nói.
“Đương nhiên không tin rồi, cô làm đủ trò xấu, có thể tha cho cô đến bây giờ đã là tốt bụng lắm rồi!”
Nói xong, Tiểu Điêu vung Tú Xuân Đao trong tay, nhảy về phía Tiểu Nguyệt.
“Đủ rồi, tôi đã nói đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ cho Dược Thần Cốc các cô một lời giải thích rồi mà!” Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
“Giải thích? Tôi không tin cô! Nếu anh Lâm và Cốc chủ Điền đều không gϊếŧ cô, vậy thì cứ để tôi!”
Tểu Điêu xoay người, xông đến trước mặt đối phương một lần nữa, vung Tú Xuân Đao trong tay ra.
Lâm Thanh Diện ở bên cạnh lén quan sát.
Con nhóc này, nhiều ngày không gặp, tu vi cũng tăng lên rất nhiều rồi! Không hổ là đệ tử có thiên phú nhất Dược Thần Cốc!
Nhưng Lâm Thanh Diện không lo lắng chút nào, vì anh đã nhìn ra Tiểu Nguyệt cố ý nhường đối phương, nếu không Tiểu Nguyệt đã giải phóng tu vi chỉ cần một chiêu đã có thể dễ dàng khống chế Tiểu Điêu rồi!
“Nói là phản công Thương Nguyên Giới, nhưng ai biết trong lòng cô có ý đồ gì, đến lúc đó cô đến Thương Nguyên Giới cùng chúng tôi, nơi đó là sân nhà của cô, có cơ quan ám khí gì, chắc chắn cô hiểu rõ hơn chúng tôi nhiều, đến lúc đó chúng tôi mà gặp nạn thì chắc chắn là cô hại!”
Tiểu Điêu lại tức giận nói, Tú Xuân Đao trong tay không ngừng tấn công đối phương.
Nhưng dù mình tấn công dữ dội đến mức nào, Tiểu Điêu phát hiện mình vẫn không có cách nào làm tổn thương đối phương, cô gái ở phía đối diện đều luôn có thể thoải mái thoát khỏi đòn tấn công của mình một giây trước khi lưỡi dao cắt trúng.
“Cô…” Tiểu Điêu cắn môi, liên tục tấn công, thêm việc đi từ Chúng Thần Điện đến đỉnh núi Côn Luân đã khiến cô ta tốn quá nhiều sức lực, suy cho cùng cô ta vẫn còn yếu, tu vi không đủ để chịu đựng một khoảng thời gian dài như vậy.
“Cô đánh mệt chưa?”
Tiểu Nguyệt hỏi Tiểu Điêu.
“Tôi biết hôm nay tôi không phải đối thủ của cô, cũng không gϊếŧ được cô, nhưng cô tốt nhất nên cẩn thận đấy, tôi sẽ tìm cơ hội để gϊếŧ cô cho xem!”
Tiểu Điêu chĩa đao về phía Tiểu Nguyệt, tức giận nói.
Tiểu Nguyệt nhíu chặt mày, đi hai bước đến trước mặt Tiểu Điêu.
“Cô muốn làm gì?”
Tiểu Điêu cảnh giác nhìn Tiểu Nguyệt, cười khẩy: “Cuối cùng cũng lộ cái đuôi cáo rồi hả, được, hôm nay cô gϊếŧ tôi đi, nếu không sau này cô nhất định sẽ hối hận đấy!”
Tiểu Nguyệt lắc đầu: “Một cô gái nhỏ đáng yêu như cô, sao tôi có thể nhẫn tâm gϊếŧ hại được.”
“Cô!”
Tay Tiểu Nguyệt khẽ run, một cây roi dài xuất hiện trong tay, nhìn thấy cái roi này, Tiểu Điêu có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong nó, đó là sức mạnh mà mình không thể chống lại được!
“Cô nghĩ lại xem, nếu tôi thật sự muốn làm hại cô thì sao phải đợi đến bây giờ chứ, từ lúc cô đi theo tôi, tôi đã có thể giải quyết cô với một chiêu rồi.”
Tiểu Nguyệt nói với Tiểu Điêu, roi dài trong tay biến mất.
“Tôi biết lúc trước mình đã làm rất nhiều chuyện sai lầm với các người, ở Dược Thần Cốc ngày đó, dù tôi ra lệnh cho Thanh Trúc đi đối phó với các người, nhưng cuối cùng Thanh Trúc vẫn bị Lâm Thanh Diện gϊếŧ rồi, mà người duy nhất bị Thanh Trúc gϊếŧ chết cũng là Đại trưởng lão của công hội luyện kim kia.”
Sau đó Tiểu Nguyệt nói tiếp: “Hôm đó tôi cũng đã bị trừng phạt rồi, ở trong rùng rậm Sương Mù, tôi và Lâm Thanh Diện cùng rơi xuống vách núi, đợi khi tôi tỉnh dậy, kiếm Trảm Tiên của anh ta đã đâm xuyên qua người tôi, nếu không nhờ tàn hồn kịp thời thoát được thì e rằng tôi đã chết rồi”.
Tiểu Điêu nhìn vào ánh mắt hơi phiền muộn của Tiểu Nguyệt, cô ta cũng biết những gì Tiểu Nguyệt nói là thật, chỉ còn lại một tàn hồn, có thể thấy ngày đó Lâm Thanh Diện hoàn toàn không nương tay, nếu không vì lúc đó anh mất hết sức lực thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tàn hồn của Tiểu Nguyệt.
“Vậy… Vậy cô cũng không nên có ý đồ với Dược Thần Cốc chúng tôi chứ.” Tiểu Điêu nói.
Tiểu Nguyệt nói với Tiểu Điêu: “Đối với người tu luyện chúng ta, thế giới này không phải đen thì là trắng, lúc trước tôi là thiếu công chúa của Thương Nguyên Giới, đương nhiên phải dốc sức vì Thương Nguyên Giới, nhưng sau khi biết được một vài sự thật, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với Thương Nguyên Giới rồi.”
“Vậy… Vậy cô thật sự sẽ không làm chuyện có lỗi với chúng tôi nữa chứ?” Tiểu Điêu hỏi.
“Đương nhiên, nếu cô không tin thì ở nơi này, tôi xin đảm bảo, bây giờ nếu cô ra tay, tôi nhất định sẽ không né tránh.”
Tiểu Nguyệt nói với Tiểu Điêu.
Tiểu Điêu nhíu chặt mày, nhìn Tiểu Nguyệt đứng trước mặt mình, trong mắt lộ vẻ do dự.
“Được, là cô nói đấy nhé!”
Tú Xuân Đao trong tay Tiểu Điêu lấp lóe, muốn cắt cổ Tiểu Nguyệt.
Sau khi thấy cảnh này, Lâm Thanh Diện đã chuẩn bị đi ra ngăn cản.
Mà lúc này Tiểu Điêu lại phát hiện đối phương thật sự đứng yên trước sự tấn công của mình, chẳng những thế, trên mặt Tiểu Nguyệt còn có ý cười nhạt.
Cuối cùng Tú Xuân Đao dừng lại ở vị trí cách cổ Tiểu Nguyệt mấy tấc.
“Cô… không gϊếŧ tôi nữa à?” Tiểu Nguyệt hỏi.
Tiểu Điêu lắc đầu, nói với Tiểu Nguyệt: “Tôi tin tưởng cô.”
Trong mắt Tiểu Nguyệt hàm chứa nước mắt, mọi việc có nhân ắt có quả, bây giờ mình bị người ta nghi ngờ, xa lánh đều là vì những việc mình làm trước đó.
Bây giờ được một người tin tưởng, có thể không khiến Tiểu Nguyệt cảm động được hay sao.
“Nhưng cô hoàn toàn không biết nguy hiểm lúc đó, lúc đó thuộc hạ Thanh Trúc của cô đã đạt đến Thần Cảnh, anh Lâm Thanh Diện thật sự suýt mất mạng trong tay anh ta đấy.”
Tiểu Điêu nói.
Tiểu Nguyệt cười: “Tôi biết rồi, hôm nay cô đến đây tìm tôi báo thù chủ yếu là vì anh Lâm của cô, đúng không.”
“Đâu có!”
Tiểu Điêu vội vàng nói: “Tôi chỉ là nói thật thôi, nhưng nếu hôm đó anh Lâm chết thật thì không chỉ tôi, cả giới tu luyện của nước C đều sẽ không bỏ qua cho cô!”
“Cô nói đúng, đây cũng là lý do vì sao lần đầu tiên đến nước C, tôi đã đến tận nhà tìm Lâm Thanh Diện, vì lúc đó tôi hiểu rõ cả giới tu luyện của thế giới này, chỉ có Lâm Thanh Diện có thể đem lại phiền phức cho Thương Nguyên Giới! Nhưng không ngờ sự tiến bộ và phát triển của Lâm Thanh Diện hoàn toàn vượt xa dự đoán của tôi!”
Lời nói này xuất phát từ tận đáy lòng, sau khi nói xong, Tiểu Nguyệt cười nói với Tiểu Điêu: “Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về thôi.”
“Chúng ta vẫn nên đi riêng đi, để tránh dẫn đến hiểu lầm không cần thiết!” Tiểu Điêu bĩu môi nói, xoay người về trước.
Tiểu Nguyệt ở sau lưng lắc đầu, vừa định đuổi theo, lại nghe thấy giọng nói của Lâm Thanh Diện vang lên từ phía sau.
“Hai người vội đi như thế làm gì, có muốn cùng nhau ngồi xuống ngắm trăng, ngắm cảnh không?”
Lâm Thanh Diện cười đi ra từ chỗ không ra.
“Anh… Anh Lâm? Sao anh lại ở đây?” Tiểu Điêu ngạc nhiên nói với Lâm Thanh Diện.
“Sao vậy, tôi không thể ở đây à?” Lâm Thanh Diện cười trêu.
Sắc mặt Tiểu Điêu đỏ bừng: “Anh ở đây bao lâu rồi, những gì tôi và Tiểu Nguyệt nói khi nãy anh đều nghe thấy rồi sao?”
Lâm Thanh Diện gật đầu với Tiểu Điêu: “Nhưng mà cũng không nghe thấy hết, chỉ nghe có người nói nếu anh Lâm chết thì thế nào, này, là ai muốn tôi chết thế?”
“Nào có, rõ ràng tôi không có ý này.”
Tiểu Điêu bĩu môi nói.
- -------------------