Rể Quý Trời Cho

Chương 1359: Đều đi chết

Đại chiến bắt đầu, gần như là ngay lập tức, bên Lâm Thanh Diện và năm tên u linh đó đồng thời xuất chiêu.

Lần này, Lâm Thanh Diện hoàn toàn không nương tay, mà Lý Mộ Bạch hơn hai trăm tuổi càng dũng mãnh vô cùng.

Kiếm Trảm Tiên xuất ra khỏi vỏ, phát ra Long Ngâm Thức.

Một cự long màu hoàng kim cực lớn trực tiếp được ảo hóa ra, theo đó, Lâm Thanh Diện nhảy vọt một cái, trực tiếp cưỡi lên kim long.

Nếu như nói nhiều năm trước, Ma Thần Tu La cưỡi một con tê giác cổ, thì bây giờ, Lâm Thanh Diện cưỡi con kim long này.

Lý Mộ Bạch cũng như vậy, thiên lôi ầm trời.

Sau khi đã tiến hành tái tạo thân thể, tuy Lý Mộ Bạch vẫn chưa hoàn thành toàn bộ, nhưng bây giờ vẫn cảm nhận được luồng sức mạnh mà đã lâu quá chưa gặp lại.

Chín đường thiên lôi ầm ầm giáng xuống và trực tiếp nổ tung về phía đối phương.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng đến trước mặt của một tên trong số đó, hỏa cầu cực lớn trong miệng của cự long không hề có bất kỳ báo trước nào, trực tiếp bắn về phía đối phương.

Thực lực của tên đàn ông áo bào đen đã bị Lâm Thanh Diện để mắt trúng này đã đạt đến Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng so với Lâm Thanh Diện cũng đang ở Thần Cảnh sơ kỳ, thì hắn vừa bắt đầu đã ở thế yếu.

“Mình đây là bị sao vậy?”

Tên đàn ông áo bào đen không hiểu mà tự lẩm bẩm, bởi vì hắn phát hiện, cơ thể mình vậy mà lại không thể di chuyển.

Thần hồn khóa chặt?

Tên đàn ông áo bào đen kinh ngạc, không lẽ thần hồn của đối phương đã cường đại đến mức này rồi sao?

Nhưng dù sao hắn cũng là cường giả Thần Cảnh, trong chớp mắt, khí tức trong cơ thể hắn đã điều chỉnh đến trạng thái mạnh nhất.

Hồng cầu được bắn ra, ngọn lửa cực lớn trực tiếp nhấn chìm hắn.

“Điều này không thể nào!”

Đối phương lớn tiếng hét, theo đó, tiếng hét liền trở nên yếu dần.

Lâm Thanh Diện cầm kiếm Trảm Tiên trong tay, căn bản không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, lúc này anh đã ở trạng thái cuồng nộ.

Cự long trực tiếp xông vào biển lửa ở trước mặt, kiếm Trảm Tiên trực tiếp đâm về phía đối phương.

Trong biển lửa, quần áo của tên đàn ông áo bào đen đã bị thiêu cháy, trên người cũng dần xuất hiện một màu đen.

Cũng chính vì tu vi của hắn đủ cao, cưỡng chế dùng thần hồn cố gắng cách tuyệt ngọn lửa ở bên ngoài, nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên, thì phát hiện trước mắt, bên trong biển lửa, một người đàn ông hệt như sát thần cầm kiếm Trảm tiên trực tiếp đâm tới.

Hắn ta vội vàng vươn tay ra, một thanh trường đao được ảo hóa ra.

Binh khí vừa chạm vào nhau, trường đao lập tức hóa thành hai nửa, mà tốc độ của Lâm Thanh Diện thì lại không giảm đi một chút nào.

“Đi chết đi! Tên khốn!”

Lâm Thanh Diện nộ khí hừng hực, trực tiếp đâm vào ngực đối phương.

Tên đàn ông áo bào đen không dám tin tất cả những gì đang xảy ra ở trước mắt mình, ở trước mặt của Lâm Thanh Diện đang bạo nộ, hắn ta gần như là không có chỗ để đáp trả.

Tên đàn ông áo đen ngã xuống đất, nhưng ngay sau đó, Lâm Thanh Diện liền cảm thấy có một tia tàn hồn đang thoát ra từ trong cơ thể đối phương.

Tàn hồn chạy trốn!

Lâm Thanh Diện đương nhiên biết, đi một đằng khôn một dặm, chuyện như vậy tuyệt đối không thể để nó xảy ra lần nữa.

Thần hồn trời sinh của Lâm Thanh Diện thức tỉnh, trực tiếp nhanh chóng khóa chặt thần hồn của đối phương.

Cùng lúc đó, hai tay kết ấn, Khống Hồn ấn trực tiếp khóa tàn hồn của hắn lại.

“Muốn chạy ư? Mi cảm thấy ngươi có chạy được không?” Lâm Thanh Diện lạnh lẽo mag nói.

Trên mặt tàn hồn của đối phương lộ ra một biểu cảm kinh sợ.

Lâm Thanh Diện một tay siết lấy cổ của tàn hồn, tay còn lại giơ cao kiếm Trảm Tiên, kiếm Trảm Tiên từ từ hạ xuống, bầu không khí khủng bố cũng từng chút từng chút một trở nên ngưng trọng.

Lâm Thanh Diện hôm nay không những phải gϊếŧ đối phương, hơn nữa phải khiến cho giây phút cuối cùng trước khi chết của đối phương phải cảm nhận được sự sợ hãi cực độ.

Cuối cùng, tàn hồn bị huỷ, Lâm Thanh Diện quay người lại nhìn một cái, ánh mắt nhanh chóng khoá chặt trên người của tên đàn ông áo bào màu đen thứ hai.

Bên này, thiên lôi nhất kích của Lý Mộ Bạch trực tiếp đánh vào hai người trong số đó, hai người này một người là Thần Cảnh sơ kỳ, người còn lại đã đạt đến Thần Cảnh trung kỳ.

Lúc bọn chúng bắt đầu còn chưa có cảm giác gì, sau khi nhận ra khí tức của chín đường thiên lôi còn mạnh hơn mình rất nhiều, lúc này mới kinh ngạc mà nói: “Lão già này, chắc không phải là….Thần Cảnh đỉnh phong đó chứ?”

Khoé miệng Lý Mộ Bạch mang theo nụ cười lạnh, biết thì đã quá muộn rồi.

Chín đường thiên lôi trực tiếp giáng xuống, hai người đồng thời ảo hoá ra một bộ giáp màu đen, còn mình thì cuộn trong áo giáp, cố gắng chống đỡ.

Nhưng, ở trước mặt của Lý Mộ Bạch, tất cả sự chống cự đều vô ích.

Thiên lôi còn chưa tập trung vào áo giáp của đối phương thì bên trên áo giáp đã bị khí tức mạnh mẽ của thiên lôi đánh tan nát rồi.

Một tên đàn ông áo bào đen Thần Cảnh sơ kỳ trong số đó muốn chạy thoát, thì lập tức bị Lý Mộ Bạch khoá lại.

Đến thực lực của Thần Cảnh đỉnh phong, Lý Mộ Bạch đã có năng lực dời núi lấp biển rồi, phàm là người có tu vi dưới ông ta, ông ta đều có cách để khoá chặt hắn lại.

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, đây là một người Thần Cảnh đỉnh phong hơn 200 tuổi, có trường hợp nào là chưa từng thấy qua chứ? Kinh nghiệm chiến đấu của ông ta căn bản không phải là thứ mà một số người nào đó có thể so sánh được.

Thiên lôi hoàn toàn không hề lưu tình mà đánh lên người của tên đàn ông áo bào đen Thần Cảnh sơ kỳ muốn chạy thoát này, tên đàn ông thậm chí ngay cả một tiếng ‘á” cũng chưa kịp phát ra thì thiên lôi đã đánh tan nát cả cơ thể và cả tàn hồn của hắn rồi.

Mà bên này, tên đàn ông Thần Cảnh trung kỳ đó cũng chả đỡ thảm.

Cũng là áo giáp được ảo hoá ra, nhưng áo giáp của hắn so với đồng đội của mình lại tốt hơn rất nhiều.

Nhưng cho dù có là vậy thì dưới một đòn mãnh liệt của Lý Mộ Bạch, hắn vẫn không có chỗ để phản kháng.

Nhưng, tên đàn ông này so với đồng đội của hắn lại thông minh hơn một chút.

Tận mắt nhìn thấy xá© ŧᏂịŧ và tàn hồn của đồng đội mình bị thiên lôi đánh tan nát, hắn biết sự phản kháng bình thường là vô dụng, trước mắt chỉ có thể nghĩ cách khác.

Nhìn thấy lớp phòng ngự mà mình ảo hoá ra sắp bị công phá, hắn không có bất kỳ do dự gì, lập tức thoát ly thần hồn khỏi da thịt của mình.

Ầm một tiếng!

Áo giáp bị phá, da thịt của người này trực tiếp bị đè thành một đống bùn nhão!

Mà tàn hồn của hắn thì trực tiếp chạy đi.

“Lý lão tiền bối, tên này muốn chạy!”

Lâm Thanh Diện lớn tiếng hét lên, anh muốn tiến lên trước ngăn cản, nhưng anh rõ ràng cảm nhận được phía trước truyền đến một đường sáng lạnh.

Một con dao găm màu đen phóng tới, tốc độ nhanh đến nỗi, ngay cả Lâm Thanh Diện cũng là suýt soát né qua.

“Nhóc con, hôm nay ta phải gϊếŧ ngươi!”

Một tên đàn ông áo bào đen nói, người này có thực lực Thần Cảnh trung kỳ.

Ánh mắt Lâm Thanh Diện âm trầm, nhìn đối phương: “Anh cảm thấy, anh là đối thủ của tôi sao?”

“Hừ, tôi đã nhìn ra, cậu chẳng qua chỉ là Thần Cảnh sơ kỳ, tuy thân thủ của cậu rất lợi hại, cho dù có là Thần Cảnh sơ kỳ như cậu thì cũng không phải là đối thủ của cậu, nhưng tôi sẽ cho cậu biết, sự chênh lệch giữa cậu và tôi lớn đến thế nào!”

“Vậy sao, vậy chúng ta thử xem.”

Nói xong, kiếm Trảm Tiên rút khỏi vỏ kiếm, Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào đối phương, trong lòng anh cũng có chút căng thẳng, dù sao, đây cũng là lần đầu tiên anh đối kháng với Thần Cảnh trung kỳ.

Mà bên kia, Lý Mộ Bạch cũng nhanh chóng phát hiện ra tàn hồn của đối phương muốn chạy thoát, không hề nghĩ nhiều, ông ta nhảy vọt lên, trực tiếp truy đuổi, đồng thời, hồn lực cường đại của ông ta men theo hướng đối phương chạy thoát mà truy kích theo, cố gắng muốn khoá hắn lại.

Nhưng tàn hồn của tên đàn ông áo đen này tương đối xảo quyệt, mỗi lần đều có thể suýt soát né đi.

“Chết tiệt!”

Lý Mộ Bạch nhíu chặt mày.

“Lý lão tiền bối, đừng tha cho hắn, chỗ này giao cho một mình tôi là được!”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Sự tình không thể để chậm trễ, Lý Mộ Bạch đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cho đối phương, chỉ do dự một giây, Lý Mộ Bạch liền truy kích lần nữa, lần này, ông ta trực tiếp phát huy thần hồn đến cực hạn lớn nhất, trong phạm vi 10 km ông ta đều có thể cảm ứng được.

“Ha ha, nhóc con, thực lực của lão già đó thì tôi không đối phó được, nhưng bây giờ, cậu đây là đang tìm đường chết!”

Tên đàn ông áo bào đen nở nụ cười suồng sã.

“Cái rắm mẹ mày!”

Lâm Thanh Diện mắng, không hề rề rà, kiếm Trảm Tiên trực tiếp công kích qua đó.

Đối phương nhẹ nhàng bay lên một cái, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy trước mắt mình có một tàn ảnh, đối phương liền trực tiếp đến đằng sau anh rồi.

“Kết thúc rồi!”

Đối phương lạnh lùng nói, con dao găm trong tay trực tiếp đâm về phía đốt xương sống thứ ba của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện chấn kinh, Chu Tước và Tiểu Nguyệt ở không xa đồng thời hét lên: “Lâm Thanh Diện, cẩn thận!”

Khoé miệng tên đàn ông áo đen mang theo ý cười điên cuồng ngang ngược, đối diện với một cường giả Thần Cảnh trung kỳ, bạn để hở lưng với hắn, đồng nghĩa với tự sát!

Con dao găm hoàn toàn không hề lưu tình mà đâm tới, thế nhưng vào lúc này, ở đằng sau Lâm Thanh Diện nhanh chóng xuất hiện một áo giáp kiên cố, trực tiếp chặn đi cú này.

“Cái này sao có thể? Lưng của cậu cũng có thể ảo hoá ra áo giáp sao?” Tên nam áo đen kinh ngạc mà nói.

Phải biết, người tu hành có thực lực hoá cảnh trở lên, ảo hoá ra vũ khí, hay là phòng ngự cũng phải mượn đôi tay, còn ảo hoá từ chính diện, mà đằng sau lưng cũng có thể ảo hoá ra phòng ngự, thì trong số người mà hắn biết, căn bản không có ai làm được.

Mà trong lòng Lâm Thanh Diện biết rõ, sở dĩ mình có thể làm được sự biến hoá huyền diệu như vậy, là bởi vì đại đa số kinh mạch trên toàn thân mình đã được tương thông, hồn lực của cơ thể đã có thể dạo chơi khắp nơi giữa các kinh mạch mà không hề có trở ngại gì.

Cũng có thể nói, Lâm Thanh Diện bây giờ, chỉ cần anh muốn, thì ở bất kỳ nơi nào trên cơ thể đều có thể ảo hoá ra thứ mà mình muốn.

Điều này, càng là chỗ huyền diệu của huyền công nửa sau!

Lâm Thanh Diện mỉm cười khinh miệt: “Các người chẳng qua chỉ là phế vật, đương nhiên không làm được rồi.”

“Cậu!”

Tên đàn ông áo đen siết chặt hai tay, sát khi trong ánh mắt càng thêm đậm.