Rể Quý Trời Cho

Chương 1055: Mưa to

Lục Diên Thọ nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, thì khuôn mặt vốn bình tĩnh bỗng tan biến, nhất thời trở thành kinh ngạc và có chút... hoảng loạn?

Lâm Thanh Diện bắt gặp tia hoảng loạn thoáng qua mắt Lục Diên Thọ, thì vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Nếu Lục Diên Thọ ngạc nhiên thì anh còn có thể hiểu được, nhưng tia hoảng loạn kia đã làm Lâm Thanh Diên cảm thấy hơi khó hiểu.

Chẳng lẽ sư phụ cảm thấy thực lực của mình trở nên mạnh mẽ, sẽ uy hϊếp ông sao?

Nhưng tia hoảng loạn đó chỉ thoáng qua mắt Lục Diên Thọ rồi biến mất, nên Lâm Thanh Diện cũng không chắc chắn mình có nhìn nhầm hay không.

Kinh ngạc xong, trên mặt Lục Diên Thọ liền nở nụ cười vui mừng, rồi vươn tay vỗ vai Lâm Thanh Diện nói: “Không hổ danh là người có tư chất nhất trong các đệ tử của ta, ta vốn tưởng rằng con phải thêm một năm rưỡi nữa mới có thể đột phá, không ngờ tốc độ tu luyện của con lại thần tốc đến thế.”

Lâm Thanh Diện chẳng còn để tâm đến cảm giác lúc nãy nữa, anh cảm thấy đó chỉ là ảo giác của anh thôi, nên cười nói: “Thật ra con có thể đột phá là do may mắn.”

“Ta mặc kệ con có may mắn hay không, nếu con có thể đột phá đến thực lực như vậy trong độ tuổi này, thì xem như đây là bản lĩnh của con rồi.” Lục Diên Thọ nghiêm túc nói.

“Giờ ta không còn gì để dạy cho con nữa, con đường còn lại con phải tự bước tiếp thôi.”

Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu với Lục Diên Thọ: “Con chắc chắn sẽ không quên lời chỉ dạy của sư phụ.”

“Thực lực của con đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong rồi, xem ra lần này ta có thể dùng con để mài giũa lại nhuệ khí của nó rồi.” Lục Diên Thọ cười nói.

“Sư phụ nói đùa rồi, Vương Kiếm là đại sư huynh trong lòng mọi người, sao con có thể mài giũa anh ta chứ?” Lâm Thanh Diện nói.

Lục Diên Thọ chỉ mỉm cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa, nhưng có vẻ như trong lòng ông đã có kế hoạch rồi.

Sau đó Lục Diên Thọ triệu tập tất cả đệ tử đến đây, đồng thời chính thức giới thiệu Lâm Thanh Diện với mọi người.

Lúc giới thiệu, ông vẫn liên tục khen ngợi Lâm Thanh Diện, đại sư huynh Vương Kiếm nghe vậy thì trong lòng rất khó chịu.

Giới thiệu xong, Lục Diên Thọ nói mình phải về tu dưỡng, nên bảo Lâm Thanh Diện làm quen với mọi người, rồi quay về nhà.

Mọi người đều biết Lâm Thanh Diện rồi, hơn nữa vì Vương Kiếm không hề thích anh, nên sư phụ vừa về nhà, mọi người đều giải tán hết.

Chỉ có hai người Giang Tiểu Nhu và Bạch Chỉ là còn đứng đó.

Giang Tiểu Nhu nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Này, tối nay anh thật sự không tới nhà tôi ngủ à? Tôi cảm thấy có lẽ tối nay trời sẽ mưa đấy.”

Lâm Thanh Diện vội lắc đầu đáp: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô đừng quan tâm tôi nữa.”

Giang Tiểu Nhu hừ lạnh, rồi nhìn Bạch Chỉ ở bên cạnh nói: “Chẳng lẽ tối nay anh muốn ngủ trong nhà sư tỷ Bạch Chỉ, nên mới từ chối tôi à?”

Lâm Thanh Diện nhất thời nghẹn họng, Bạch Chỉ đứng bên cạnh cũng lườm cô ta rồi hét lên: “Giang Tiểu Nhu! Hôm nay nếu chị không đánh em một trận no đòn, thì chị không làm sư tỷ của em nữa.”

Nói xong, Bạch Chỉ lao về phía Giang Tiểu Nhu.

Giang Tiểu Nhu thấy thế liền xoay người chạy, thoáng chốc, hai cô gái đã khuất khỏi tầm mắt của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười bất đắc dĩ, rồi đi về phía rừng cây.

Dù gì anh cũng từng sống trong môi trường gian khổ rồi, nên buổi tối ngủ trên cây cũng chẳng có gì to tát với Lâm Thanh Diện.

Nửa đêm, Lâm Thanh Diện đang nằm trên một cành cây, thì bỗng cảm thấy có một giọt nước rơi xuống mặt mình, nên tỉnh dậy ngay.

Anh thấy mây đen phủ kín bầu trời, xa xa còn truyền đến tiếng sấm, trong lòng thầm kêu không ổn, xem ra lát nữa trời sẽ mưa to.

Anh vội cầm túi của mình lên, rồi nhảy xuống cành cây.

“Miệng quạ Giang Tiểu Nhu này nói không trật đi đâu được.” Lâm Thanh Diện lẩm bẩm.

Rồi anh nhìn về phía mấy căn nhà kia, định xem thử có thể tìm nơi nào để trú mưa không.

Anh vừa có suy nghĩ này, trên trời bỗng vang lên một tiếng sét, rồi cơn mưa như trút nước ập tới.

Lâm Thanh Diện vội chạy về phía mấy căn nhà, giờ đã là nửa đêm rồi, có lẽ mọi người đều đã đi ngủ.

Hơn nữa cho dù bọn họ chưa ngủ, e là vì chuyện ban ngày, cũng sẽ không có ai mở cửa cho anh vào nhà trú mưa vào lúc này.

Anh nhìn lướt qua mấy căn nhà, rồi nhận ra tất cả đều đã tắt đèn, ngoại trừ nhà của Bạch Chỉ.

Lúc Lâm Thanh Diện chạy đến đây, quần áo trên người anh đã ướt sũng, anh vốn định xem thử có mái hiên nào cho anh trú mưa không, nhưng nhận ra mấy căn nhà bọn họ tự xây này hoàn toàn không có mái hiên.

Đúng lúc này cửa nhà Bạch Chỉ mở ra, cô nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã ướt như chuột lột.

Lâm Thanh Diện và Bạch Chỉ nhìn nhau, cô vội vàng dời mắt đi, như thể hơi chột dạ khi giờ này mình còn chưa ngủ, đồng thời còn đúng lúc mở cửa ra khi trời mưa nữa.

“Bên ngoài đang mưa to, cậu vào trong trú mưa trước đi.” Bạch Chỉ do dự một lát rồi mới nói một câu.

Mặc dù Lâm Thanh Diện cảm thấy việc mình đi vào nhà Bạch Chỉ sẽ không thích hợp cho lắm, nhưng giờ trời đang mưa to, mà gần đây hoàn toàn không có chỗ để trú, nếu anh không đi vào thì anh chỉ có thể đứng ngoài mưa thôi.

“Cảm ơn.” Lâm Thanh Diện nói xong thì chạy nhanh vào nhà Bạch Chỉ.

Đợi Lâm Thanh Diện đi vào nhà rồi, Bạch Chỉ liền đóng cửa lại, để mưa khỏi tạt vào.

Nhà Bạch Chỉ trang trí khá đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, và tủ đựng đồ, tất nhiên, chỗ cô cũng có không ít đồ dùng dành cho con gái, được sắp xếp rất sạch sẽ, ngăn nắp.

Vì trên đảo chưa có nhà máy điện, nên nơi này chỉ có dùng nến để thắp sáng.

Ánh sáng từ ngọn nến không mạnh cho lắm, mà hơi mờ ảo, càng làm bầu không khí trở nên mờ ám.

Cộng thêm lúc này cả người Lâm Thanh Diện đều ướt sũng, cô nam quả nữ ở cùng một nhà, khó tránh khỏi nảy sinh bầu không khí khác thường.

Bạch Chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một lúc, rồi mới phản ứng lại, vội dời mắt đi chỗ khác, mặt cũng hơi đỏ ửng: “Quần áo trên người cậu đều ướt hết rồi, chắc cậu có mang theo đồ để thay nhỉ? Vậy cậu mau đi thay đồ đi.”

Lâm Thanh Diện nhất thời xấu hổ nói: “Tôi thay ở đây ư?”

Bạch Chỉ lườm anh nói: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cậu muốn ra bên ngoài thay.”

Lâm Thanh Diện gật đầu nói: “Thôi được rồi.”

Rồi Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Bạch Chỉ, không hề nhúc nhích.

Bạch Chỉ cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì, mau thay đồ đi.”

Lâm Thanh Diện khẽ ho một tiếng rồi nói: “Chị nhìn chằm chằm tôi như thế thì sao tôi thay được, hay là, chị quay người đi được không?”

Lúc này Bạch Chỉ mới phản ứng lại, khuôn mặt đang tươi cười bỗng đỏ bừng, vội xoay người lại.

- -------------------