Hồ Khôn là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta trực tiếp lấy khẩu súng đó của mình ra, nhắm vào bốn người Maksim, hét lớn: “Dám đến bộ tổng chỉ huy của nước C chúng tôi làm càn, các người thật đúng là không sợ chết!”
Nói xong, ông ta liền bóp cò, liên tục nổ vài nhát súng về phía đám người Maksim.
Thân là một tướng lĩnh ở trong quân đội nhiều năm, Hồ Khôn vô cùng tự tin về súng pháp của mình, ông ta tin mấy kẻ này căn bản không tránh được đạn của ông ta.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ chính là, cùng với tiếng súng vang lên, bốn kẻ đứng bên cạnh Maksim đều phóng thích ra một luồng sức mạnh tinh thuần từ trong cơ thể, trực tiếp hình thành một lớp bảo vệ trước mặt bọn họ.
Đạn của Hồ Khôn bắn lên lớp bảo vệ, giống như là bắn vào lớp bông gòn vậy, hoàn toàn không gây hại được cho năm kẻ này.
“Sao có thể!” Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Hồ Khôn lại lộ ra thần sắc chấn kinh, ông ta theo bản năng nhìn về phía Lâm Thanh Diện một cái, hoàn toàn không ngờ năm kẻ xông vào bộ tổng chỉ huy này lại có thủ đoạn chống đạn như Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện lúc này cũng mới ý thức ra, năm kẻ lẻn vào đây vậy mà đều là cao thủ Hoá Cảnh giai đoạn đầu.
Điều này khiến anh không khỏi cau mày, theo lý mà nói, nước Sa vốn không có truyền thừa võ đạo như nước C, bọn họ nhiều nhất là nổi tiếng dựa vào dáng người cao lớn bẩm sinh, sức mạnh cường tráng.
Hơn nữa Hoá Cảnh tương đối khó đạt được, võ đạo nước C truyền thừa nhiều năm như vậy, cao thủ Hoá Cảnh hiện tại cũng là đếm trên đầu ngón tay, tình huống xuất hiện năm cao thủ hoá kình một lượt như vậy đã hiếm lại càng hiếm hơn.
Bây giờ ở nước Sa vậy mà lại trực tiếp phái năm vị cao thủ Hoá Cảnh giai đoạn đầu đến thích sát, thực sự là có chút khiến người ta nghĩ không thông.
Bọn họ làm sao mà đạt được mức Hoá Cảnh chứ?
Từ khí tức và cả phương thức vận dụng sức mạnh của năm kẻ này, tương đối giống với Thổ Nạp Chi Pháp của nước C, hơn nữa dường như còn cao minh hơn một chút nữa.
Nếu nói nước Sa có truyền thừa võ đạo lợi hại hơn nước C, thì Lâm Thanh Diện chắc chắn là không tin.
Những cấp cao nước C còn lại có mặt ở hiện trường cũng đều phản ứng lại, thủ vệ tuần tra ở một bên cũng đều lấy súng ra, hoàn toàn không do dự mà nổ súng về phía năm người Maksim.
Nhất thời, trên cả quảng trường đều vang lên tiếng súng, như xảy ra một trận chiến súng kịch liệt vậy.
Bốn người bên cạnh Maksim đều phóng thích sức mạnh của mình ra, hình thành lớp bảo vệ xung quanh người để chống lại đạn của đám người, chỉ dựa vào sức đạn này căn bản khó mà làm bị thương đến bọn họ.
“Mấy kẻ này thực sự quá quỷ dị rồi, đạn căn bản không có tác dụng với bọn họ!” Có người hét lớn một tiếng.
Nhưng lúc này muốn điều dụng vũ khí hạng nặng là chắc chắn không kịp, dù sao không có ai ngờ rằng nước Sa lại phái năm cao thủ Hoá Cảnh đến thích sát.
Nếu như bọn họ lẻn vào dựa vào kỹ thuật hiện đại thì quân đội nước C đã bắt bọn họ lại và tra tấn thẩm vấn rồi.
Dù sao bộ tổng chỉ huy cũng không phải là ai cũng có thể tuỳ tiện ra vào.
Nhưng đối phương lại phái năm cao thủ Hoá Cảnh đến, điều này khiến cho bọn họ không ai trở tay kịp.
“Đừng lãng phí đạn nữa, bọn tôi có sức mạnh siêu phàm, đạn vô hiệu với bọn tôi, tất cả các người ngoan ngoãn chờ chết đi!”
Maksim hét lên một tiếng với đám người, sau đó quét ánh mắt ra khắp hiện trường, cuối cùng rơi trên người Phương Tôn.
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó đi về phía Phương Tôn với sự bảo vệ của bốn kẻ còn lại.
Phương Tôn nhìn Maksim với thần sắc nghiêm trọng, tuy biết mình bây giờ đang ở trong nguy hiểm cực lớn, nhưng ông ta không hề hoảng loạn chút nào.
“Nước Sa các người đã quên thiệt thòi phải chịu trong tay nước C tôi trước đây rồi sao? Bây giờ vậy mà lại dám phái người đến bộ tổng chỉ huy nước C tôi để hành thích, không lẽ các người không sợ khơi dậy chiến tranh ư?” Phương Tôn nhìn vào Maksim hỏi.
Maksim cười lên, nói: “Gϊếŧ ông rồi, gϊếŧ cả mấy tên cấp cao nước C này, quân đội nước C các người sẽ không đoàn kết nữa, đến lúc đó cho dù có thật sự bùng phát chiến tranh thì các người cũng tuyệt đối không phải đối thủ của bọn tôi, càng huống hồ, bây giờ bọn tôi có cao nhân trợ giúp, nước C các người sớm muộn cũng sẽ bị bọn tôi giẫm dưới chân thôi!”
“Hừ, cậu thật sự chắc chắn lần này có thể gϊếŧ được tôi ư?” Phương Tôn hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn Maksim có thêm một tia băng lãnh.
Thân là thống soái của nước C, Phương Tôn đương nhiên có một số thủ đoạn tự bảo vệ mình, lúc này trong một tay của ông ta đã cầm lấy một nút bấm.
Chỉ có điều tình hình khẩn cấp, thủ đoạn bảo vệ mạng sống mà Phương Tôn có thể dùng có hạn, hơn nữa một khi dùng, tính mạng của ông ta cũng sẽ chịu sự uy hϊếp, cho nên không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, thì cái nút đó tuyệt đối không thể bấm.
“Nếu như là ở quá khứ, chúng tôi chỉ e ngay cả tiếp cận các người cũng khó mà làm được, nhưng bây giờ đã khác rồi, bọn tôi có cường giả với sức mạnh siêu phàm, ngay cả đạn cũng không có hiệu quả với chúng tôi.”
“Tôi biết nước C các người cũng tồn tại cường giả như vậy, nhưng nơi này chắc chắn là không có, các người chắc chắn cũng không ngờ chúng tôi sẽ có sức mạnh như vậy, cho nên hôm nay ông ở trước mặt tôi, chết là cái chắc!”
Maksim tự tin mà nói một câu.
Đôi mắt Phương Tôn nhíu lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ kế sách ứng phó.
“Chuyện không tiện chậm trễ, bây giờ tôi sẽ cho ông thấy sự lợi hại của tôi!”
Maksim không hề do dự, trên một tay lập tức xuất hiện một cái chuỳ dài do sức mạnh trong cơ thể ngưng tụ thành, sau đó dùng sức hất cái chuỳ dài đó về phía người Phương Tôn, tốc độ cực nhanh, hơn cả đạn.
Trong thời gian ngắn như vậy, Phương Tôn căn bản không phản ứng được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chuỳ dài đó đập về phía mình.
Chính vào lúc này, một thân ảnh xuất hiện ở trước người Phương Tôn, chính là Lâm Thanh Diện đã lấy Thôn Chính ra.
Anh bao phủ huyền kình trên thân đao, sau đó dùng toàn lực chém về phía cây chuỳ dài đó.
Hai bên chạm vào nhau, lập tức phát ra một làn sóng mãnh liệt, trực tiếp khiến cho những người ở xung quanh đều ngã rạp trên mặt đất.
“Ai nói với anh là chỗ này không có người có thể ứng phó với các người nữa?”
Ánh mắt Lâm Thanh Diện băng lãnh, nhìn vào Maksim ở đối diện, khí thế không hề yếu hơn đối phương.
Maksim nhìn thấy sự công kích của mình vậy mà lại bị chặn lại, trên mặt cũng lộ ra một tia ngạc nhiên.
“Không ngờ chỗ các người vậy mà lại giấu cao thủ như vậy, xem ra bọn tôi thật sự xem thường các người rồi.” Maksim nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện, nghiến răng nói một câu.
Sau khi đám người có mặt bò dậy, trong mắt cũng đều lộ ra một tia kích động, chuyện đến nước này, bọn họ cũng đều chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Lâm Thanh Diện thôi.
“Bây giờ đầu hàng đi, tôi còn có thể cho các người chết được thoải mái, nếu không các người sẽ được sống không bằng chết.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt lên tiếng.
Maksim lập tức lộ ra sự khinh miệt trên mặt, lạnh giọng nói: “Oắt con, cậu mở to mắt ra mà xem, chỉ một mình cậu, còn chúng tôi có năm người, cậu bảo chúng tôi đầu hàng sao? Thật buồn cười!”
Lâm Thanh Diện không nói chuyện nữa, mà giơ Thôn Chính trong tay lên.
Năm vị cao thủ Hoá Cảnh giai đoạn đầu liên thủ với nhau, đối với anh mà nói là một sự khiêu chiến cực lớn, nhưng chuyện đến nước này, anh không có sự lựa chọn khác, chỉ có thể chiến!
- -------------------