Rể Quý Trời Cho

Chương 714: Thành quả

Hai tháng sau.

Trên nơi ở của Lâm Thanh Diện, ánh nắng đầu tiên của sáng sớm sẽ chiếu xuống đây, tiếng chim kêu đánh thức sự sống nơi này, đập vào mắt có thể thấy, nơi gò núi vốn hoang vu này, giờ đã trở nên xanh ngát bạt ngàn, từng mảng ruộng khoai được chăm sóc đến bừng bừng sức sống. dây khoai đã bao trùm gần một phần ba gò núi.

Vốn chỉ có một gian nhà gỗ, lúc này đã biến thành hơn mười gian, có không ít những ngôi nhà gỗ đã được trang trí, phong cách rất khác lạ.

Tên mập là người đầu tiên bước ra từ căn nhà gỗ, anh ta cảm nhận ánh nắng buổi sớm, duỗi thắt lưng, toàn thân tràn ngập vẻ thoải mái và dễ chịu.

Anh ta đã ở trong Ngục giam thứ năm này mấy năm, chỉ có hai tháng này là thoải mái nhất, có Lâm Thanh Diện, anh ta căn bản không cần lo lắng cho sự an nguy của bản thân, không còn phải lo lắng như quá khứ nữa, việc anh ta phải làm, là làm theo yêu cầu của Lâm Thanh Diện, trồng khoai tây.

Qua hai tháng phát triển, nhân số trên ngọn núi của bọn họ đã hơn mười tám người, những người này đều nghe nói Lâm Thanh Diện chiếm núi làm vua, đến đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Có điều cuối cùng bị Lâm Thanh Diện thu phục ngoan ngoãn.

Đương nhiên, số người thực sự đến đây tìm phiền phức phải gấp đôi số người ở lại trên núi, có một nửa số người không chịu nghe lệnh Lâm Thanh Diện, cuối cùng đều mất mạng.

Điều duy nhất khiến Lâm Thanh Diện có chút tiếc nuối, những người mà anh thu phục được, toàn bộ đều là cao thủ nội kình tiểu thành, không có lấy một người có nội kình đại thành.

Những cao thủ nội kình đại thành tổng cộng có ba vị, tuy rằng cuối cùng đều thua trong tay Lâm Thanh Diện, nhưng thủ đoạn của Lâm Thanh Diện không thể khống chế được nội kình của bọn họ, hơn nữa cao thủ nội kình khó chơi, cuối cùng đều để bọn họ chạy mất.

Một tháng trước, ngọn núi của Lâm Thanh Diện đã được đặt tên là Hoài Sơn, tên này đương nhiên là để Lâm Thanh Diện biểu đạt sự nhớ nhung đối với Hứa Bích Hoài, sau một tháng, danh tiếng của Hoài Sơn đã lan truyền khắp Ngục giam thứ năm.

Ngay từ đầu mọi người đều nghĩ kẻ chiếm núi làm vua này đầu óc bị úng nước, rõ ràng là muốn chết mới dám ngang nhiên để người khác biết được vị trí của mình như vậy.

Đến sau này, Lâm Thanh Diện đánh bại vị cao thủ nội kình đại thành đầu tiên, mọi người mới ý thức được, sở dĩ Lâm Thanh Diện dám ngang nhiên như vậy là bởi vì anh tự tin với thực lực của chính mình.

Sau đó anh lại liên tiếp đánh bại hai cao thủ nội kình đại thành, lại càng khiến Ngục giam thứ năm chấn động, đến giờ, uy danh của Hoài Sơn đã vượt ra ngoài, không ai dám coi thường người ở Hoài Sơn nữa, bọn họ đều hiểu rõ, ở đây có một vị cao thủ tuyệt đỉnh, không phải ai cũng chọc được.

Hôm nay Tên mập có vẻ kích động hơn bình thường rất nhiều, bởi vì theo cách nói của Lâm Thanh Diện, hôm nay là ngày khoai tây chín, nhiệm vụ của anh ta ngày hôm nay là kiểm tra thành quả sau hai tháng nỗ lực.

Bởi vì nhân số trên núi tăng, Tên mập cũng được thăng chức từ chuyên viên trồng khoai lên đội trưởng đội sản xuất, trong khoảng thời gian này anh ta chỉ phụ trách chỉ huy cấp dưới trồng trọt, xây nhà, không phải tự mình động tay, có thể nói là cực kỳ thoải mái.

Lâm Thanh Diện muốn Tên mập có thể quản lý tốt những người này nên đã truyền lại thủ đoạn phế bỏ nội kình trong thời gian ngắn cho Tên mập, bởi vì thủ đoạn này chỉ có thể duy trì liên tục một thời gian, sau đó sẽ mất hiệu lực, để phòng tránh đám người này chạy trốn, cứ một khoảng thời gian lại cần “Thay mới” một lần.

Lâm Thanh Diện ngại phiền phức liền bảo Tên mập để ý chuyện này, qua thời gian ở chung, Lâm Thanh Diện phát hiện Tên mập là người khá đáng tin, hơn nữa còn là một người lòng dạ lương thiện hiếm thấy tại ngục giam số năm, cho nên anh không hề lo lắng anh ta sẽ phản bội.

Huống chi, cho dù anh ta có phản bội, Lâm Thanh Diện cũng chẳng bị ảnh hưởng mấy.

Tên mập rất cảm động vì Lâm Thanh Diện dám dạy cho anh ta thủ đoạn khủng bố như vậy, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ Lâm Thanh Diện giao cho, tuyệt đối không phụ lòng Lâm Thanh Diện.

“Dậy đi nào, đừng ngủ nữa, mặt trời rọi xuống mông rồi!” Tên mập cao giọng hô.

Không lâu sau, người trong phòng đều ra ngoài.

Những người này tuy đều bị phế mất nội kình, còn bị đối xử như lao động khổ sai, trong lòng đều ôm oán giận, nhưng thời gian bọn họ ở đây lại không phải lo lắng sợ hãi, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng thưởng đồ ăn cho họ, chuyện này khiến bọn họ cũng từ từ chấp nhận sự thật.

Ít ra, so với việc ở với một đám người suốt ngày muốn gϊếŧ mình thì ở đây trồng trọt thoải mái hơn nhiều.

Không lâu sau, Tên mập dẫn mọi người đến ruộng khoai tây, bắt đầu nhổ khoai.

Tất cả đều hưng phấn, dù sao đây cũng là khoai do bọn họ tự tay gieo trồng, hơn nữa có khoai tây rồi, bọn họ không lo bị đói nữa.

Mà lúc này trong tòa cao ốc Nhà giam, tại phòng quan sát.

Có mười mấy người đứng ở đây, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, trong ánh mắt có chút kích động.

Trên màn hình lúc này là cảnh Tên mập dẫn một đám người đi nhổ khoai tây.

“Đúng là không ngờ tới, đám người này có thể trồng thành công khoai tây được, tôi đã quan sát hơn một tháng, giờ lại thấy có chút vui vẻ.” Dương Tu mở miệng cười.

Lâm Thanh Diện dễ dàng sinh tồn tại Ngục giam thứ năm hai tháng, khiến Dương Tu thắng đậm hai lão già kia một khoản, giờ ông ta nhìn Lâm Thanh Diện ngày càng thuận mắt.

“Trồng khoai tây không phải chuyện chơi đùa, quan trọng là nơi này là Ngục giam thứ năm, một đám oai phong ở bên ngoài giờ lại bắt đầu đi trồng khoai, đây mới là chuyện thú vị.”

“Ha ha, tôi nghĩ chắc là do làm việc ở đây quá nhàm chán rồi nên thấy bọn họ trồng khoai tây rất thú vị.”

“Không phải bọn họ còn chưa đυ.ng phải nhân vật ghê gớm à, chờ những kẻ đó tìm đến, ngày lành của bọn họ sẽ chấm dứt.” Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên.

Tất cả mọi người không hề phản bác, dường như ngầm chấp nhận ý kiến này.



Khi Lâm Thanh Diện bước ra ngoài, đã thấy Tên mập đang dẫn một đám người mồ hôi đầm đìa nhổ khoai tây, trên mặt đất đã chất một đống lớn khoai tây mới ra lò, trên mặt cũng đầy vẻ phấn khởi.

“Lão đại, mau nhìn khoai tây bọn tôi mới nhổ này, to thế kia,chúng ta không lo ăn không đủ no nữa rồi!” Tên mập nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi ra liền cười cười gọi anh một tiếng.

Lâm Thanh Diện chỉ gật đầu cười, sau đó lấy ra một cái ghế gỗ, ngồi trước cửa nhà, lấy quyển bí kíp võ công kia ra.

Anh đã mất ngủ cả đêm để nghiên cứu cách dạy người mới luyện tập sức mạnh căn bản trên cuốn bí kíp này.

Trải qua hơn hai tháng nghiên cứu, Lâm Thanh Diện đã hiểu thấu đặc điểm của cuốn bí kíp này, đây là một loại lý luận võ học hoàn toàn khác biệt với nội kình.

Trong đó có rất nhiều những thủ đoạn đơn giản nhưng thực tế, còn có một vài chiêu thức mới nhìn khá lại hại, cùng với ba chiêu thức ghi rõ là “Tuyệt chiêu” có lực công kích mạnh nhất.

Mặc dùng tất cả những chiêu thức này Lâm Thanh Diện đã dùng nội kình để thi triển thử, nhưng hiệu quả đạt được cực ít, điều này khiến Lâm Thanh Diện không khỏi hoài nghi quyển bí kíp này là giả.

Nhưng đến đêm hôm qua, Lâm Thanh Diện cuối cùng cũng hiểu được phương pháp tu luyện sức mạnh căn bản trong quyển bí kíp này, gọi là Công pháp.

Cách giảng giải về Công pháp trong quyển bí kíp này khá khó hiểu, Lâm Thanh Diện đọc cả đêm cũng không hiểu được.

Ngay vào lúc Lâm Thanh Diện đang cau mày suy nghĩ về đạo lý trong quyển bí kíp thì một cơn gió lướt qua, Lâm Thanh Diện không cầm chắc cuốn bí kíp, đánh rơi xuống đất.

Anh vươn tay nhặt cuốn sách lên, phát hiện mình đã cầm ngược, ngay vào lúc anh đang định xoay lại, trong đầu bỗng đột nhiên lóe lên một tia sáng, ngay sau đó, ánh mắt anh liền sáng rực.