Rể Quý Trời Cho

Chương 516: Thiện ác hữu báo

Công Tôn Ninh và Lạc Tâm nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, thân thể đều cứng đờ, trong lòng sinh ra dự cảm bất an.

“Lâm Thanh Diện anh bỏ qua cho tôi đi, tôi đảm bảo là sau này sẽ không tìm anh gây phiên phức nữa đâu, sau khi tôi trở lại nhà họ Công Tôn nhất định sẽ cầu xin gia tộc thay cho anh, để bọn họ từ bỏ tìm anh gây sự. Hơn nữa dựa vào thực lực của Quan Lĩnh, người ở trong tộc chắc chắn sẽ sẵn sàng chấp nhận gia tộc của bọn anh một lân nữa” Mặt mũi Công Tôn Ninh tràn đầy khẩn trương mà nói.

Từ khí thế hung hăng của lúc ban đầu, cũng chỉ trôi qua có năm phút liên xảy ra thay đổi hoàn toàn, thái độ đôi với Lâm Thanh Diện cũng ở hai thái cực, lúc này Công Tôn Ninh đã có chút thất hồn lạc phách.

Lâm Thanh Diện nghe được lời nói của Công Tôn Ninh thì lập tức nhẽch miệng, lên tiếng nói: “Các người cũng xứng mà nói chấp nhận chúng tôi một lần nữa à, anh thật sự cho rằng bây giờ tôi để nhà họ Công Tôn của anh vào trong mắt ư?”

“Năm đó nhà họ Công Tôn của các người đã đuổi ông nội của tôi đi, lúc lập ra kế hoạch sát hại, tại sao lại không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.

Bây giờ ba của tôi đã là ông chủ của Quan Lĩnh, cho nên muốn hàn gắn quan hệ với chúng tôi? Nằm mơ đi!”

“Hôm nay anh không thể nào bước ra khỏi cái nhà hàng này đâu, bây giờ chuyện của Quan Lĩnh là bí mật lớn nhất của tôi mà anh cũng đã biết được rồi, cho nên cũng sẽ không cân nghĩ đến loại khả năng để anh còn sống mà trở về. Tôi muốn cho nhà họ Công Tôn một niềm vui vô cùng to lớn, muốn để cho bọn họ hiểu rằng tất cả những chuyện ác mà bọn họ đã làm làm đều sẽ để tôi tới làm thẩm phán, người nhà họ Công Tôn, tôi sẽ không bỏ qua cho một ai!”

Công Tôn Ninh nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, thân thể cũng nhịn không được mà run rẩy, trong lòng của anh ta biết rất rõ ràng, những chuyện lúc trước mà nhà họ Công Tôn đã làm, vì toàn bộ gia tộc mà chôn mất một hạt giống, bây giờ hàng giống này đã trưởng thành thành cây đại thụ che trời.

Đáng tiếc là cây đại thụ che trời này cũng không phải là đến để che mưa chắn gió cho nhà họ Công Tôn, mà nó sẽ hung hăng đánh về phía tất cả những người của nhà họ Công Tôn. Có thể đoán được, chỉ cân Quan Lĩnh ra tay với nhà họ Công Tôn, vậy thì nhà họ Công Tôn tuyệt đối sẽ không còn đường sống sót.

Anh ta run rẩy nhìn Lâm Thanh Diện, trên môi đã không còn màu máu, anh ta còn muốn cầu xin tha thứ với Lâm Thanh Diện, nhưng mà trong lòng lại có một loại cảm giác bất lực, căn bản cũng không nói ra được nửa câu.

“Còn có di ngôn nào muốn giao hay không, chờ đến lúc tôi tìm người nhà họ Công Tôn của anh báo thù, có thể mang đến thay cho anh” Lâm Thanh Diện lại nói một câu.

Biểu cảm của Công Tôn Ninh đột nhiên trở nên dữ tợn, mở miệng la hét với Lâm Thanh Diện: “Cho dù anh có là thiếu chủ của Quan Lĩnh thì như thế nào chứ, nhà họ Công Tôn của tôi cũng sẽ không sợ như thường, hai ba con của các người cũng sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Bản năng muốn sống sót khiến Công Tôn Ninh lấy điện thoại di động của mình ra từ trong quần áo, muốn gửi tin nhắn khẩn cấp về cho nhà họ Công Tôn, để bọn họ biết được thân phận của Lâm Thanh Diện và âm mưu của anh đối với nhà họ Công Tôn.

Dù sao hôm nay muốn sống sót cũng là chuyện không thể, cho nên anh ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mình để người nhà họ Công Tôn chịu thiệt thòi ít một chút.

Nhưng mà anh ta vừa mới lấy điện thoại di động ra, Lâm Thanh Diện liên đá một đá tới, cái tay đang câm điện thoại của anh ta phát ra tiếng vang răng rắc, điện thoại cũng bay ra ngoài.

Lúc này một tay của Lâm Thanh Diện bóp lấy cổ của Công Tôn Ninh, nhấc anh ta từ dưới đất lên, trong nháy mắt mặt của Công Tôn Ninh đỏ bừng, hai tròng mắt không ngừng lồi ra bên ngoài, thân thể cũng giãy dụa.

Lạc Tâm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này mà mặt mũi tràn đây sợ hãi, chỉ là chân của cô ta không dùng được sức lực, cho dù có muốn chạy cũng không thể chạy được.

Hai người Chung Thiên Nguyên và Tưởng Ngọc Khiết đều ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Diện, bởi vì trên người của Lâm Thanh Diện lại lộ ra khí thế có chút không thở nổi.

Trước đó bọn họ còn cho răng là bởi vì khí thế khϊếp người của Lý Phù Đồ, cho nên nghĩ rằng Lâm Thanh Diện không phải là đối thủ của Lý Phù Đô.

Nhưng mà khi cảm nhận được sự kinh khủng của Lâm Thanh Diện, bọn họ mới biết được loại khí thế tiềm ẩn không bộc phát ra mới là càng đáng sợ.

Một người chỉ có thể trải qua giai đoạn bộc lộ thực lực rồi thì mới có thể trở nên thu liễm, dựa vào khí thế Lâm Thanh Diện, cũng không phải là không thể đánh bại Lý Phù Đồ, mà đã sớm cao siêu hơn Lý Phù Đồ. Anh có thể thu liễm được khí thế ở trên người của mình lại, Lý Phù Đồ cách với cấp độ này vẫn còn kém xa.

Ánh mắt của Chung Thiên Nguyên nhìn về phía Lâm Thanh Diện hơi híp lại, ông ta cảm giác Lâm Thanh Diện ở trong mắt của ông ta lại trở nên cao thâm khó lường thêm mấy phân, lúc trước Lâm Thanh Diện ở trong mắt của ông ta cũng chỉ là một phận con cháu, sau này người có phận con cháu này lại đoạt lấy quyền khống chế nhà họ Lâm, Chung Thiên Nguyên cho rằng Lâm Thanh Diện đã có tư cách ngang bằng với ông ta.

Mà bây giờ Lâm Thanh Diện lại bộc lộ ra sức lực khiến cho Chung Thiên Nguyên cũng theo không kịp, anh có thể tùy tiện gϊếŧ chết một người của gia tộc cao cấp trên thế giới mà lại không có bất kỳ băn khoăn nào, cái này chính là chuyện mà Chung Thiên Nguyên không có cách nào làm được.

Trôi qua không bao lâu, Công Tôn Ninh bị Lâm Thanh Diện bóp cổ liền dừng động tác vùng vẫy, không có chút động tĩnh nào.

Lâm Thanh Diện ném Công Tôn Ninh xuống mặt đất, dọa đến nỗi thân thể của Lạc Tâm khẽ run lên.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn về phía Lạc Tâm, đi đến trước mặt của cô ta, lạnh lùng nói: “Đến lượt cô rồi”

Lạc Tâm trực tiếp khóc lên, nhanh chóng dập đầu mấy cái xuống mặt đất với Lâm Thanh Diện mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện tôi đã biết sai rôi, từ lúc đầu tôi không nên đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lâm, không nên làm ra chuyện nhắm vào cậu như vậy, cũng không nên ra tay với vợ của cậu. Cậu cho tôi hối cải một lần, có cơ hội làm lại cuộc đời, tôi bằng lòng vì cậu mà làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cậu có thể bỏ qua cho tôi. Tôi không muốn chết, cầu xin cậu đó.

Lâm Thanh Diện nở nụ cười, lên tiếng nói: “Chuyện mà tôi muốn cô làm chính là đi chết đi, cô hại vợ của tôi đến nay vẫn không rõ tung tích, em gái của tôi mới tỉnh lại vào mấy ngày trước, cô cảm thấy cô dập đầu với tôi mấy cái thì tôi sẽ tha thứ cho cô à?”

“Lâm Thanh Diện, trước đó đều là do tôi quá ngu ngốc, là do đầu của tôi bị cua kẹp, chỉ cần cậu không gϊếŧ tôi, cậu kêu tôi làm trâu làm ngựa đều có thể. Nếu như cậu cảm thấy tôi dập đầu không đủ, tôi còn có thể luôn luôn dập cho đến khi cậu hài lòng mới thôi” Mặt mũi của Lạc Tâm tràn đầy hối hận mà nói.

“Ha ha, thật là ngại quá, bây giờ muốn dập tắt lửa giận của tôi thì cũng chỉ có một cách là để cho cô chết thôi” Lâm Thanh Diện nói xong, sau đó bóp lấy cổ của Lạc Tâm.

Lạc Tâm bắt đầu ho kịch liệt, trố mắt nhìn cơ thể của mình bị Lâm Thanh Diện nhấc lên từng chút từng chút một, lại bất lực.

Trong lòng của cô ta hiểu rất rõ ràng, lần này mình thật sự phải chết rồi, cô ta làm nhiều chuyện như vậy, mưu tính lâu như vậy, cuối cùng vẫn thành công dã tràng.

Những ký ức trong quá khứ hiện lên trước mắt của cô ta, nhớ đến những chuyện trước đó mà mình đã làm, trong lòng của cô ta cũng cảm thấy mình có chút buồn cười. Chuyện mà cả đời này cô ta không nên làm nhất chắc có lẽ là đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà họ Lâm, đáng tiếc bây giờ hối hận cũng đã muộn rôi.

Lâm Thanh Diện vẫn luôn chờ đến lúc Lạc Tâm đã mất đi nhiệt độ cơ thể thì mới ném cô ta xuống mặt đất, lần này anh sẽ không để cho Lạc Tâm có bất cứ cơ hội sống sót nào.

Trên thế giới vĩnh viễn sẽ không còn con người Lạc Tâm này nữa.

Sau khi giải quyết hai người Công Tôn Ninh và Lạc Tâm, Lâm Thanh Diện cũng thở một hơi nhẹ nhõm, cảm giác phiền phức vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng của mình cuối cùng cũng đã biến mất, trong lòng lập tức dễ chịu hơn không ít.

Anh quay người nhìn vê phía hai người Chung Thiên Nguyên và Tưởng Ngọc Khiết, trên mặt lại lộ ra nụ cười bình thường, khí thế trên người cũng đã thu liễm lại.

“Chúng ta có thể đi rồi, chuyện ngày hôm nay xảy ra ở đây đừng nói với người khác, nhà họ Công Tôn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, người của bọn họ đến một người thì tôi sẽ gϊếŧ một người, chờ đến lúc bọn họ kịp phản ứng lại thì đó cũng là lúc nhà họ Công Tôn biến mất trên thế giới này”