Trên đường về nhà, mạch suy nghĩ của Lâm Thanh Diện hơi phức tạp, những năm gần đây anh vẫn luôn mong ngóng có thể tìm được tung tích của ba, anh không tin người ba năm đó yêu thương anh hết mực lại cứ biến mất như vậy.
Mấy năm nay ở Hồng Thành, tính cách của Lâm Thanh Diện đã được mài giũa mà vô cùng cứng cỏi, nhưng sau khi nghe Lạc Tâm nói chuyện của ba mình, trong lòng anh vẫn cuồn cuộn sóng lớn.
Cho dù lời của Lạc Tâm là thật hay giả, lần này Lâm Thanh Diện vẫn muốn trở về tìm hiểu đến cùng, dù sao bằng khả năng hiện giờ của anh, quả thật không cần lo lắng điều gì.
Cho dù ở Kinh Đô nhà họ Lâm có thể lực lớn mạnh, Lâm Thanh Diện vẫn có cách đối phó.
Kinh Đô, nghĩ đến nơi này, trong lòng Lâm Thanh Diện lại cảm khái không thôi, không ngờ cuối cùng vẫn phải trở lại nơi này.
Đương nhiên, Lâm Thanh Diện cũng chỉ là trở về điều tra tung tích của ba, còn chuyện người thừa kế của nhà họ Lâm, anh cũng không có hứng thú. Sau khi điều tra xong anh sẽ trở lại Hồng Thành, dù sao Hứa Bích Hoài ở nơi này, bây giờ Hứa Bích Hoài mới là tất cả của anh.
Chỉ có điều phải tìm lý do để nói với Hứa Bích Hoài, một tháng sau anh trở về Kinh Đô, ít nhất cũng phải xa nhau mười ngày nửa tháng, nhất định phải để cho Hứa Bích Hoài yên lòng.
Sau khi về đến nhà, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài đang ngôi trên ghế sofa gọi điện thoại.
Bởi vì lo lắng chuyện của nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã, hôm nay cô cũng không đi làm.
Lúc ấy người bên nhà mẹ đẻ của Tống Huyền Khanh gọi điện thoại đến, bảo cả nhà Tống Huyền Khanh về quê ngoại chơi hai ngày.
Tống Huyền Khanh đồng ý rồi, cúp điện thoại không bao lâu, con gái của cậu cả Hứa Bích Hoài, cũng là chị họ Tống Lộ Tử của cô gọi điện thoại đến.
Ở nhà họ Tống, Tống Lộ Tử cũng được coi là cô con gái vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, nhưng vẫn kém Hứa Bích Hoài một chút, từ nhỏ người trong nhà đã so sánh cô ta với Hứa Bích Hoài, bởi vì không sánh bằng Hứa Bích Hoài, trong lòng cô ta vẫn luôn vô cùng ghen ty.
Sau này Hứa Bích Hoài lấy Lâm Thanh Diện, Tống Huyền Khanh vẫn luôn nói với người nhà họ Tống rằng Lâm Thanh Diện là đồ vô dụng chỉ biết ăn bám, mới khiến cô ta dễ chịu hơn chút.
Gần đây Tống Lộ Tử tìm được một người bạn trai, ở quê nhà huyện Ngọc Điên của Tống Huyền Khanh thì cũng được coi là tuổi trẻ tài cao, Tống Lộ Tử vẫn luôn kiêu ngạo vì điêu này, nghe nói một nhà Hứa Bích Hoài muốn về quê ngoại, Tống Lộ Tử lập tức gọi điện thoại khoe khoang với Hứa Bích Hoài.
“Bích Hoài à, chắc chắn là các em ngồi tàu hỏa về rồi, chị nói em này, mua vé giường nằm, đừng tiếc tiên làm gì, bây giờ vé giường nằm cũng không bao nhiêu tiền, chờ các em đến nơi rồi, chị bảo bạn trai chị đi đón các em, gần đây anh ấy mới mua một chiếc xe mới, hơn chín trăm triệu, chắc chắn các em chưa từng ngồi xe đắt như vậy đâu nhỉ, đến lúc đó cho các em cảm nhận một chút.” Tống Lộ Tử đắc ý nói.
Trên mặt Hứa Bích Hoài tỏ rõ vẻ xấu hổ, trả lời: “Chúng tôi cũng mua xe rồi, lần này dự định lái xe trở về, không cần các chị đến đón”
“Vậy chắc chắc các em mua xe second-hand rôi, lái đi sẽ rất không thoải mái, thật ra không cần đâu, chị bảo bạn trai chị lái xe đến Hồng Thành đón các em, các em cũng đỡ phải lái xe second-hand trở về” Tống Lộ Tử lập tức trả lời.
Hứa Bích Hoài im lặng, cũng không biết Tống Lộ Tử lấy tự tin từ chỗ nào mà chắc chắn nhà cô mua xe second-hand.
“Không cần, không cần đâu, như vậy phiền các chị quá, chúng tôi tự lái xe về là được rồi” Hứa Bích Hoài lên tiếng.
“Đúng rồi, em tuyệt đối đừng dẫn Lâm Thanh Diện trở về, đồ ăn hại như cậu ta có tư cách gì đến nhà chúng ta, chị nói cho em biết, bây giờ nhà chúng ta phát triển tốt lắm đấy, nếu em cảm thấy làm việc ở Hồng Thành kiếm được ít thì có thể về nhà, đảm bảo trả em tiền lương một tháng ít nhất mười tám triệu” Tống Lộ Tử đổi đề tài nói.
“Không… không cần” Hứa Bích Hoài không muốn nói chuyện với Tống Lộ Tử nữa, bây giờ cô là Giám đốc công ty nhà họ Hứa, lương cơ bản mỗi tháng là sáu mươi triệu, còn chưa tính đến các loại tiên hoa hồng, tiền thưởng, tiền trợ cấp. Tống Lộ Tử còn muốn cho cô đi làm công việc lương tháng mười tám triệu, quả thật quan tâm hơi quá rồi.
Có lẽ Lâm Thanh Diện nhà các em vẫn chưa có công việc nhĩ, bây giờ bạn trai chị chính là trợ lý của ông chủ công ty ngọc thạch lớn nhất nơi này, công việc rất tốt. Tống Lộ Tử tiếp tục khen ngợi bạn trai của mình.
Ừm, tôi vẫn còn chút việc, không nói với chị nữa, chờ khi trở về lại nói chuyện tiếp.
Hứa Bích Hoài thực sự không chịu được nữa rồi, cúo điện thoại, thở dài một hơi nhẹ nhỏm.
Tống Lộ Tử bên kia điện thoại thấy Hứa Bích Hoài cúp máy, tập tức cười lạnh nói: “Chắc chắn cô ta ghen tỵ với mình, bây giờ mình sống tốt, lại có bạn trai tốt như vậy, chắc chắn cô ta nghe mà cảm thất khó cịu. Mẹ mình còn nói cô ta ở biệt thự, chắc chắn là nói dối, với mức sống kia của nhà cô ta, không ở dưới tầng hầm đã là tốt lắm rồi”
Nếu để cho Hứa Bích Hoài biết cô ta nghĩ như vậy, e rằng sẽ cười rụng răng.
“Mẹ em cũng thật là, không phải bà không biết mấy người nhà cậu là người như thế nào, còn nhất định muốn trở về, thật phiền phức” Hứa Bích Hoài oán trách với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh Hứa Bích Hoài cười nói: “Như thế nào đi nữa thì cũng là nhà bà ngoại ông ngoại em, đi lại nhiều hơn một chút cũng không có gì là không tốt”
“Anh không biết đâu, cậu cả kia của em như có thù với mẹ em vậy, mỗi lân trở về đều sẽ tìm không ít phiền phức, bà ngoại ông ngoại em cũng là người trọng nam khinh nữ, vốn dĩ không coi em và mẹ em ra gì, chỉ nhận hai người cậu của em thôi. Ba của Tiểu Uy là cậu hai em, nhà cậu ta đối xử với nhà em không tệ, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, mỗi lần gặp mặt cũng đều là châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lần này bảo Tiểu Uy đến đây, chắc chăn là vì không tin chúng ta ở trong biệt thự, bảo Tiểu Uy đến thăm dò, em thật sự thấy bọn họ phiên chết được” Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện xoa đầu Hứa Bích Hoài, lên tiếng nói: “Đừng nghĩ nữa, bây giờ chúng ta sống rất tốt, sau khi bọn họ nhìn thấy chắc sẽ không nói lời nào nữa”
Hứa Bích Hoài gật đầu, Lâm Thanh Diện nói không sai, chờ sau khi bọn họ nhìn thấy mức sống hiện giờ của mình thì sẽ im lặng thôi.
“Định khi nào về bên đó?” Lâm Thanh Diện lên tiếng hỏi.
“Chắc là mấy ngày nữa, không phải gân đây còn có chuyện của nhà máy vật liệu xây dựng sao, cần phải giải quyết chuyện này trước đã” Hứa Bích Hoài trả lời.
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, nếu là như vậy, anh chờ Hứa Bích Hoài từ bên nhà bà ngoại trở về rồi mới nói với cô chuyện mình muốn đi Kinh Đô một khoảng thời gian.
“Đúng rồi, bên phía anh đàm phán thể nào rồi? Người ta đồng ý rồi chứ?” Hứa Bích Hoài lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Đã bàn xong, ngày mai bọn họ sẽ mang hợp đồng đến, lúc đó chúng ta đưa cho ông nội xem một chút là được rồi ”
Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, do dự một chút mới lên tiếng: “Cảm ơn”
Lúc này Lâm Thanh Diện lại nói: “Cảm ơn anh làm gì chứ, nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh, không bằng sinh con trai cho anh?”
Hai má Hứa Bích Hoài lập tức đỏ bừng, giơ tay đập mấy phát vào ngực Lâm Thanh Diện.
“Đáng ghét”
Sau khi ăn cơm tối xong, Hứa Bích Hoài nói muốn ra ngoài đi dạo với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện lập tức đồng ý, hai người cùng ra khỏi nhà.
Mới được một lát, Lâm Thanh Diện nhận được điện thoại của Tống Uy, hai ngày nay thằng nhóc này vẫn luôn chơi bời ở bên ngoài, cũng không ăn cơm ở nhà.
Lâm Thanh Diện nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến tiếng cầu xin của Tống Uy: “Anh rể, em gặp rắc rối rồi, anh mau đến đây cứu em”