Hai người Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa lập tức ngây ngẩn cả người, bọn họ đều không ngờ rằng cho dù có phải ở cống thoát nước thì Hứa Bích Hoài cũng muốn đi theo Lâm Thanh Diện.
“Thật sự là trưởng thành rồi, đủ lông đủ cánh rồi thậm chí ngay cả mẹ cũng không nghe nữa, con thật đúng là con gái tốt của mẹ đấy!” Tống Huyền Khanh bị tức giận đến mức ngực phập phồng một trận.
Hứa Bích Hoài không hề cảm thấy mình nói sai cái gì, cô nghiêm túc nói với Tống Huyền Khanh: “Mẹ, chẳng qua là con cảm thấy mẹ làm như thế là quá không công bằng với Lâm Thanh Diện, nếu như mẹ cứng rắn muốn anh ấy ngủ tầng hầm vậy thì con sẽ cùng anh ấy dọn ra ngoài ở.”
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài nguyện ý vì mình mà trở mặt với Tống Huyền Khanh, trong lòng cũng rất cảm động.
Tống Huyền Khanh trực tiếp đứng lên, trừng mắt với Lâm Thanh Diện nói: “Được, được, thật không biết thứ rác rưởi như cậu làm cách nào để mê hoặc con gái của tôi, bây giờ cậu có thể tiếp tục sống ở nhà tôi nhưng sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa!”
Bà ta cũng không có tâm tình tiếp tục ăn cơm nữa mà trực tiếp bỏ đũa xuống trở về phòng.
Hứa Quốc Hoa cũng mặt mũi tràn đầy chán ghét nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: “Không có bản lĩnh kiếm tiền mà chỉ biết lừa gạt con gái tôi thôi, nhà tôi gặp phải thứ rác rưởi như cậu thật sự là khổ tám đời.” Nói xong ông ta cũng trở về phòng.
Bụng Hứa Quốc Hoa hơi đói nhưng Tống Huyền Khanh đã đi nên đương nhiên ông ta cũng không dám tiếp tục ăn tiếp, ông ta không muốn sau đó sẽ phải đón nhận lửa giận của Tống Huyền Khanh.
Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện liếc nhìn nhau, trên mặt Lâm Thanh Diện mang theo một nụ cười cảm kích.
Hứa Bích Hoài thở dài, mở miệng nói: “Thật sự là ấm ức cho anh rồi, mẹ em quá đáng quá vậy mà còn muốn để anh ở dưới tầng hầm, nơi đó là chỗ của người ở sao.”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Không sao đâu, nếu mẹ em đã không muốn để anh sống ở nhà này nữa vậy chúng ta ra ngoài mua nhà ở đi.”
Hứa Bích Hoài lập tức do dự, mở miệng nói: “Nhưng bây giờ giá nhà đất đắt như vậy, cho dù chỉ mua căn nhà một phòng ngủ cũng phải mất mấy tỉ rồi, bây giờ mặc dù tiền lương của em không ít cũng có thể vay thêm nhưng còn tiền đặt cọc thì chúng ta không bỏ ra nổi đâu.”
“Chuyện này em không cần phải lo đâu, chuyện nhà cửa đề anh giải quyết, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi xem nhà.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Hứa Bích Hoài đành phải nhẹ gật đầu, cô biết Lâm Thanh Diện có không ít tiền, mặc dù trước đó đã bỏ ra rất nhiều nhưng nếu như thật sự muốn mua nhà thì có lẽ tiền đặt cọc cũng không đủ được.
Cho dù đem bán hai chiếc đồng hồ kia đi cũng có thể bán được không ít tiền.
“Chắc anh ấy chỉ định mua căn nhà một phòng ngủ thôi, thật ra như vậy cũng đủ để hai chúng tôi ở rồi, nhà ở xa một chút cũng không sao, chờ sau này có tiền rồi thì sẽ đổi lại cái lớn hơn.”Hứa Bích Hoài thầm nghĩ trong lòng.
Mà lúc này Lâm Thanh Diện lại đang nghĩ là sẽ mua một căn nhà hiện đại ở giữa trung tâm thành phố hay là trực tiếp mua một căn biệt thự, về phần căn hà một phòng ngủ anh chưa từng nghĩ đến.
Để Hứa Bích Hoài ở nhất định phải là tốt nhất.
Bởi vì chuyện chỗ ở dưới tầng hầm mà mấy ngày nay Tống Huyền Khanh đều không cho Lâm Thanh Diện sắc mặt tốt, có đôi khi bà ta còn cố ý đem trong nhà làm cho lộn xộn lên để Lâm Thanh Diện đi dọn dẹp.
Lâm Thanh Diện cũng không so đo với Tống Huyền Khanh, anh đã sớm hiểu rõ tính tình của bà ta rồi nên nếu như cái gì anh cũng không nói mà chỉ thu dọn trong nhà sạch sẽ thì người khó chịu trong lòng ngược lại chính là Tống Huyền Khanh. Bởi vì có Hứa Bích Hoài ở đó nên Tống Huyền Khanh cũng không thể làm gì Lâm Thanh Diện được, chuyện duy nhất bà ta có thể làm cũng chỉ là quở trách Lâm Thanh Diện nhiều thêm mấy lần mà thôi.
Gần như mỗi ngày bà ta đều sẽ hỏi Lâm Thanh Diện lúc nào thì đi mua nhà ở sau đó mượn cơ hội này châm biếm Lâm Thanh Diện chỉ biết khoác lác, còn nói Lâm Thanh Diện đi khỏi nhà bà ta thì sẽ sống không nổi chớ nói chỉ là mua nhà.
Lâm Thanh Diện cũng không tranh luận với bà ta, chuyện mua nhà cũng không thể vội vàng được, anh phải đợi Hứa Bích Hoài có thời gian cùng nhau đi xem nhà trước, mua nhà xong là có thể chặn miệng Tống Huyền Khanh rồi.
Hôm nay là cuối tuần, Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa ra ngoài đánh bài, Lâm Thanh Diện cũng khó có được chút thời gian yên ổn như vậy.
Hứa Bích Hoài cũng ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi làm.
Lúc đầu Lâm Thanh Diện dự định là muốn cùng Hứa Bích Hoài đi xem nhà nhưng Hứa Bích Hoài nói công việc cả tuần nay của mình quá mệt mỏi nên đề tuần tới đi xem nhà sau, Lâm Thanh Diện đau lòng Hứa Bích Hoài nên để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, thuận tiện còn tới xoa bóp cho cô thoải mái một trận.
Hứa Bích Hoài muốn ăn đồ ăn Lâm Thanh Diện làm nên Lâm Thanh Diện liền ra ngoài mua thức ăn, anh còn tỉ mỉ chọn lựa mấy món ăn định thể hiện với Hứa Bích Hoài tài nấu nướng của mình một chút.
Sau khi anh mua thức ăn trở về lại phát hiện Hứa Bích Hoài không ở phòng khách, cho là cô đang ở trong phòng ngủ nên anh đem đồ ăn mới mua về để vào trong phòng bếp, định vào nhà vệ sinh một chút.
Anh đi đến cửa nhà vệ sinh định mở cửa ra thì lúc này cửa nhà vệ sinh lại được mở ra từ bên trong, tiếp theo Lâm Thanh Diện liền nhìn thấy Lục Thiên Điệp quấn khăn tắm trên người đứng ở bên trong.
Lâm Thanh Diện sững sờ, không ngờ Lục Thiên Điệp vậy mà lại xuất hiện ở trong nhà vệ sinh nhà mình hơn nữa còn vừa tắm rửa xong.
Lục Thiên Điệp cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, cô ta giật nảy mình nhưng sau khi kịp phản ứng lại thì lại lập tức dùng một ánh mắt thâm tình nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Cô ta vừa tắm rửa xong nên trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc vẫn còn ướt sũng, cô ta cảm thấy lúc này bản thân mình đang quyến rũ nhất.
Cộng thêm mấy ngày nay cô ta vẫn luôn mong nhớ ngày đêm với Lâm Thanh Diện, cho dù cô ta biết Lâm
Thanh Diện là chồng của bạn thân nhất của cô ta nhưng cô ta vẫn không có cách nào thoát khỏi suy nghĩ đó mà cảm giác này ngược lại còn càng mãnh liệt thêm.
Cho nên bây giờ sau khi thấy Lâm Thanh Diện, trong đầu cô ta đều là suy nghĩ làm sao để Lâm Thanh Diện chú ý tới cô ta nhiều hơn một chút.
“Anh… Anh về rồi à, máy nước nóng nhà tôi bị hỏng cho nên mới tới đây tắm nhờ một chút.” Lục Thiên Điệp mở miệng nói.
“Ừm.” Lâm Thanh Diện trả lời một câu sau đó liền quay người định đi tới phòng bếp làm đồ ăn.
“Chờ một chút.” Lục Thiên Điệp mở miệng, đầy trên mặt là ấm ức: “Tôi không có chút hấp dẫn nào đề anh có thể nhìn một cái à, sao anh lại thờ ơ với tôi như vậy.”
Lâm Thanh Diện không nói gì, cũng không phải Lục Thiên Điệp không hấp dẫn mà chỉ là trong mắt Lâm Thanh Diện chỉ có một mình Hứa Bích Hoài mà thôi.
Lục Thiên Điệp rất đáng thương, cô ta nghĩ đến mình khó khăn lắm mới đề ý tới một người như vậy nhưng kết quả là người này lại là chồng của bạn thân mình, mà chuyện càng làm cho cô ta cảm thấy thất bại hơn chính là người này còn không có chút cảm giác nào với cô ta.
Con người có lúc sẽ vì đồ vật mình không có được mà mê muội, Lâm Thanh Diện càng lạnh lùng với Lục
Thiên Điệp thì cô ta lại càng muốn nhìn thấy phản ứng khác của anh.
Mặc dù cô ta biết Lâm Thanh Diện là chồng của Hứa Bích Hoài nhưng trong lòng Lục Thiên Điệp vẫn còn có một chút mơ mộng, đây là chuyện không thể khống chế được.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện tròng mắt đảo một vòng sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, tiếp theo cô ta giơ tay lên kéo đi khăn tắm trên người mình.
Cô ta nghĩ chỉ cần có thể khiến cho Lâm Thanh Diện sinh ra một chút phản ứng thì có bị anh sàm sỡ một chút cũng không sao.
Lâm Thanh Diện chú ý tới động tác của Lục Thiên Điệp nên đã đoán được cô ta định làm gì, lúc này anh liền quay người đi về phía phòng bếp.
Lục Thiên Điệp kéo khăn tắm trên người mình xuống nhưng Lâm Thanh Diện đã quay người đi nên cái gì cũng không nhìn thấy.
Lục Thiên Điệp gần như đã tức giận tới mức sắp nổ tung, chẳng lẽ thân hình của mình không tốt sao nên mời khiến một người đàn ông như anh nhìn một chút cũng không muốn?
Cô ta tức giận đi đến ghế sofa bên kia thay quần áo, lúc này Hứa Bích Hoài từ trong phòng đi ra thấy Lục Thiên Điệp vậy mà không mảnh vải che thân đứng trong phòng khách liền giật nảy mình.
“Tiểu Điệp, sao cậu lại thay quần áo ở chỗ này chứ, nhỡ Lâm Thanh Diện mua thức ăn trở về thì cậu sẽ bị nhìn thấy hết đấy!” Hứa Bích Hoài mở miệng.
Lục Thiên Điệp nhếch miệng, mở miệng nói: “Anh ấy đã trở về rồi bây giờ đang ở trong phòng bếp đấy, có cho anh ấy một trăm lá gan thì anh ấy cũng không dám nhìn tớ đâu.” Hứa Bích Hoài đi nhanh đến phòng bếp phát hiện Lâm Thanh Diện đúng là đang ở bên trong, nhìn thấy Lâm Thanh Diện nghiêm túc rửa rau cô cũng thở phào một hơi.
“Sao cậu lại tức giận như vậy, có phải vẫn còn vì chuyện bạch mã vương tử của cậu mà xoắn xuýt hay không?” Hứa Bích Hoài ngồi xuống bên cạnh Lục Thiên Điệp đã mặc xong quần áo tử tế.
Lục Thiên Điệp bĩu môi, mở miệng nói: “Cậu cho rằng tớ là người hẹp hòi như vậy à, tớ không thèm xoắn xuýt vì loại chuyện như thế này đâu, người theo đuổi bà đây nhiều như vậy ai cũng mạnh hơn so với Lâm Thanh Diện nhà cậu nhiều!”
Cô ta cố ý lên giọng nói, rõ ràng là đang nói cho Lâm Thanh Diện nghe. nôn ra là tốt lắm rồi.” Lục Thiên Điệp mở miệng: “Bích Hoài, cậu cũng đừng cảm thấy Lâm Thanh Diện nhà cậu ca hát êm tai thì làm đồ ăn cũng sẽ ngon nhé, chẳng phải đàn ông trong thiên hạ này không ai sánh nổi với anh ấy đâu.”
Hứa Bích Hoài cười nói: “Tớ cảm thấy anh ấy làm đồ ăn thật sự rất ngon.”
Lục Thiên Điệp liếc mắt, nói: “Đó chỉ là ảo giác của cậu thôi, tớ nói cho cậu biết gần đây có một đầu bếp ba sao Michelin đang theo đuổi tớ đấy, người ta làm đồ ăn mới thật sự là ngon, lúc nào tớ dẫn cậu tới nhà hàng của anh ta ăn nhé, cam đoan sẽ khiến cậu hài lòng.”
Cũng không phải cô ta tức giận Lâm Thanh Diện nên mới nói như vậy, dù sao một người đã ca hát dễ nghe như vậy rồi mà còn nấu ăn ngon nữa thì chẳng phải là quá lợi hại rồi sao.
Cho nên cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện cũng chỉ biết nấu mấy món ăn thường ngày thôi, có lẽ hương vị cũng chỉ là hương vị phổ thông, so với đầu bếp ba sao Michelin kia chắc chắn là còn kém xa.
Cũng chính bởi vì nghĩ như vậy nên trong lòng Lục Thiên Điệp mới cân bằng lại được một chút, nếu như Lâm Thanh Diện nấu ăn cũng ngon như đầu bếp Michelin thì chỉ sợ cô ta sẽ thật sự hối hận muốn chết.
Không bao lâu sau, Lâm Thanh Diện đem món ăn tự tay anh nấu bưng lên, nhìn từ vẻ ngoài mà nói thì trình độ cũng không hề thua đầu bếp Michelin. Lục Thiên Điệp nhìn chằm chằm đồ ăn trong đĩa, mặt mũi tràn đầy nghỉ ngờ, mở miệng nói: “Loè loẹt, chỉ có dáng vẻ giống thì làm được cái gì, hương vị cũng
phải làm giống mới được, nhưng tôi cũng không trông cậy vào anh có thể làm được hương vị như đầu bếp người ta làm đâu.”
Lâm Thanh Diện cười không nói, Hứa Bích Hoài cũng chỉ mở miệng cười: “Không phải cậu nếm thử là sẽ biết sao.”
Lục Thiên Điệp cầm lấy đũa, gắp một chút đồ ăn bỏ vào trong miệng, chỉ có mấy giây mà cô ta đã ngây dại.
Hương vị này so với đầu bếp ba sao Michelin kia còn tốt hơn?
Cô ta cẩn thận thưởng thức hương vị của món ăn này một chút sau đó trực tiếp nhào tới trên người Hứa Bích Hoài, khóc kể lể: “Bích Hoài, tại sao ông trời có thể không công bằng như thế chứ,sao anh ấy có thể nấu ăn ngon như vậy được.”
“Cậu để cho tớ làm vợ lẽ của Lâm Thanh Diện có được không, tớ hứa là sẽ không tranh sủng với cậu đâu!”