" Không, quá sâu... Sẽ chết...... A......"
Nguyễn Manh cả người treo giữa không trung, bị nam nhân hữu lực chống đỡ cùng thân thể cường tráng đè trên vách tường không thể động đậy. Từ phía sau nhìn lại chỉ có thể thấy mông eo nam nhân căng chặt thật nhanh đĩnh động cùng hai chân thiếu nữ mở rộng.
"Thế nào sẽ chết? Muốn chết cũng là sướиɠ chết! Ưm"
Lý Đức Sinh bóp eo nhỏ Nguyễn Manh thao mở cung khẩu, tốc độ đưa đẩy càng lúc càng nhanh.
"Nào, ta bắn vào đi nơi này của Manh Manh. ta đỉnh vào tiểu tử ©υиɠ làm con sướиɠ phát khóc, thế nào hả"
"Ô ô......"
Nguyễn Manh nức nở không đáp, lung tung lắc đầu duỗi chân, nghe hạ thân bị đảo lộng ra tiếng vang " phụt.. Phụt.. " xấu hổ và giận dữ.
Lý Đức Sinh nhìn bộ dáng này của Nguyễn Manh giống như là ăn xuân dược, liều mạng thẳng lưng, qυყ đầυ cực đại phụt phụt đảo làm tử ©υиɠ phun nước, ngực trầm trọng đem cả người Nguyễn Manh đè ép, hô hấp hai người gắt gao giao triền một chỗ.
" Ưmn!"
Lại sâu một chút, Lý Đức Sinh không có tiếp tục động tác, hạ eo đeo hông mình cùng mông nhỏ Nguyễn Manh dán chặt, ghé vào bên tai cô sắc mị mị nói:
"Muốn ta đút cho cái miệng nào của con ? Hửm?"
Nguyễn Manh ý loạn tình mê, kiều thanh kiều khí đáp:
"Hạ...... Phía dưới...... Ưm a!"
"Được, bảo bối thả lỏng, ta làm sâu một chút, tất cả đều bắn cho con được không?"
"Ưm, được"
Nguyễn Manh nghe lời hít hít cái mũi, hít một hơi thật sâu, nỗ lực thả lỏng kẹp chặt thịt mềm, ướt lộc cộc bao bọc phân thân nam nhân phía sau vừa nuốt vừa phun.
"Đúng vậy, cứ như vậy,"
Lý Đức Sinh sướиɠ đến sắc mặt nhăn nhó, bóp chặt eo nhỏ đem Nguyễn Manh trở mình, mặt đối mặt liền như vậy chôn vào.
"Ưm!"
Hai người đồng thời kêu rên một tiếng, một cái phun một cái bắn, mông eo Lý Đức Sinh cứng rắn như đá, đem chân Nguyễn Manh mở rộng, không ngừng run rẩy run rẩy, nhìn bụng nhỏ Nguyễn Manh co rút lại tần suất cùng ngón chân mẫn cảm cuộn tròn, liền biết Lý Đức Sinh nhất định sẽ bắn vừa nhiều vừa sâu.
Nguyễn Manh đã sớm không tự chủ đem chân nâng lên, lúc này bị thao sướиɠ đã sớm quên lí trí chính mình tâm vẫn luôn đối vớiviệc này kháng cự, một trương gương mặt hồng nhạt tràn ngập xuân sắc, thậm chí tay nhỏ đều leo lên bả vai nam nhân cường tráng, vòng eo khi thì dựng thẳng lúc thì lại rơi xuống, bị bắn thẳng tắp cao trào hai lần.
"Chú Lý..... Ưʍ.... A...... Chú, chú bắn làm Manh Manh thật trướng a"
Lý Đức Sinh thô suyễn vỗ vỗ mông nhỏ, ra lệnh nói:
"Kẹp chặt, thím Lý dù có muốn cũng không có mà dùng
Từ khi có vật nhỏ này, hắn đã lâu cũng chưa cùng vợ làm làm loại chuyện này, nhớ năm đó hai người cũng rất ân ái, gắn bó keo sơn, nhưng mà Lý Đức Sinh cũng có tật xấu mà đàn ông thường vướng phải, yêu thích một vật nhỏ mê người. Mỗi lần đè cô dưới thân làʍ t̠ìиɦ, thao lộng mãnh liệt khiến cô khóc lóc nhưng căn bản dừng không được.
Nguyễn Manh vừa thẹn vừa bực,cô còn nhỏ như vậy đã mang tiếng " tiểu tam", tuy rằng ngay từ đầu là bị cưỡng bách, nhưng vừa rồi sắp tới thời điểm cao trào cô lại chủ động đong đưa không ngừng phần eo liều mạng buộc chặt, chính cô cũng nhớ rõ ràng. Nghĩ đến đây, Nguyễn Manh quay đầu đi không tiếng động rơi lệ, lại bị Lý Đức Sinh ôm ngồi ở trên giường tinh tế hôn môi vuốt ve.
"Thế nào tiểu bảo của ta, làm đau con sao? "
Lý Đức Sinh đối với cô thái độ đã không phải ngay từ đầu liền thao, tùy ý đùa bỡn, cho tới hiện tại chính là làm cũng sinh ra một ít cảm tình, hai người tuổi tác chênh nhau rất lớn, nhưng điểm này cũng không gây trở ngại tấm chân tình Lý Đức Sinh dành Nguyễn Manh.