Thịt Ăn Bát Lớn Mới Ngon

Chương 18.17: Trâu già gặm cỏ non

" Chậc chậc chậc, mới mấy ngày không chạm vào, liền mẫn cảm thành ra như vậy, Tĩnh Tĩnh của chúng ta thật là tiêu dâʍ đãиɠ, mới vừa cắm vào liền cao trào"

Lão Vương bẻ ra hai chân Lý Tĩnh, ngón tay ở giữa nàng cắm tới cắm lui, chỉ chốc lát sau liền làm cô đạt cao trào lần thứ hai.

"Không...... Không được, không thể làm...... Ưmn......"

Lý Tĩnh hô hấp gian nan, toàn thân run rẩy không ngừng, còn chút kháng cự, cô thầm nghĩ nếu bởi vì sự hoan ái này mà về nhà trễ, bị mẹ cô phát hiện thì thảm.

Lão Vương lại không cam lòng ở bên trong xoa nhẹ hai cái, ngón tay ướt dầm dề mới rời khỏi, đem dịch nhầy dính trên tay toàn bộ lau lên đùi Lý Tĩnh, sắc mị mị nói:

"Vật nhỏ, đảo lộng vẫn dâʍ đãиɠ như vậy, con đã sướиɠ nhưng ta cỏn cứng, con nói xem nên làm sao?"

Dứt lời còn dùng vật cứng giữa hai chân đỉnh đỉnh ở nhục phùng còn tích nước, rất có tư thế nhất cử xâm lấn.

Lý Tĩnh khuôn mặt đỏ hồng hồng cắn cắn môi dưới, kỳ thật cô cũng rất muốn, đặc biệt là bị nam nhân dùng ngón tay chơi như vậy nửa ngày, tuy rằng thực nhanh liền cao trào nhưng sao so sánh được với dươиɠ ѵậŧ trực tiếp cắm vào va chạm.

"Mau nói, không nói liền thao chết con!"

Lão Vương không kiên nhẫn ở nhục phùng Lý Tĩnh gian nan cọ xát hai cái, ngay sau đó trầm hạ eo "Phụt" làm dươиɠ ѵậŧ đi vào một phần ba.

"A!"

Thô cứng nóng bỏng ngoạn ý căng hạ thể Lý Tĩnh từng trận tê dại, cô biết nam nhân không phải nói chơi, người này một khi tiến vào liền không dứt, không bắn cái hai ba lần là sẽ không bỏ qua, nếu nói không thật sự đi không xong!

"Bác Vương.... Bác buông con ra trước, cùng lắm thì buổi tối lại cho người l lộng !"

Lão Vương không tin đĩnh đĩnh thân.

"Vật nhỏ giỏi lừa gạt , buổi tối thì lộng thế nào? Là muốn cho bác gái và ba mẹ con biết được con tao lãng như thế nào sao?"

Lý Tĩnh run run rẩy rẩy hạ xuống cẳng chân, mắt mang nước mắt kiều suyễn:

"Nhà con.. a...... Phía sau có nhà trồng hoa, buổi tối đến nơi đó, được không.. Sẽ an toàn ......"

"Hô...... Đúng là giỏi dày vò người khác, sớm muộn gì cũng gϊếŧ chết con!"

Lão Vương không cam lòng buông Lý Tĩnh ra, nhìn cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo sau đó gương mặt đỏ bừng chạy đi, đại qυყ đầυ hắn còn tàn lưu mật dịch tiểu huyệt thiếu nữ, ướt đẫm một mảnh, tưởng tượng đến buổi tối lại có thể thao lộng nộn huyệt xinh đẹp, hắn tự thủ loát mấy chục cái liền có ý bắn.

Đêm khuya tĩnh lặng, Lý Tĩnh lén lút từ trong ổ chăn bò dậy, đem lỗ tai dán ở trên cửa xác định cha mẹ đều ngủ rồi về sau mới mở ra cửa phòng, nghĩ nghĩ, lại đem qυầи ɭóŧ cởi xuống mới lặng lẽ ra cửa.

Khu vực nhà ấm trồng hoa tối đen như mực, Lý Tĩnh dùng đèn flash di động chiếu ánh sáng mờ mờ mò mẫm mở cửa. Lão Vương đã sớm chờ ở bên trong một phen từ phía sau ôm lấy cô đặt ở trên bàn.

"Nha! Thật tối, mở đèn trước"

Trong bóng đêm Lý Tĩnh có một tia sợ hãi cùng hưng phấn không tên, bị một người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy vuốt ve, nghe hắn phấn khởi thô suyễn, làm cô luôn có một loại ảo giác sắp bị cường bạo

Lão Vương không có đáp lại lời cô nói, ngược lại ngồi dậy củng mông mở ra chân nhỏ, ngay sau đó vang lên một trận thanh âm rối tinh rối mù giải dây lưng, một đôi bàn tay to theo cẳng chân bóng loáng trắng nõn bắt đầu vuốt ve.

"Ưmn, a...... Thật ngứa a...... Chớ có sờ, chớ có sờ......"

Nụ cười nam tính dâʍ đãиɠ nói:

"Bảo bối ngay cả qυầи ɭóŧ đều không mặc liền chạy tới, ta làm sao có thể làm con thất vọng"

Gắng gượng trong bóng đêm để trên cánh thịt trơn bóng.

"Đã lâu không thao tiểu da^ʍ huyệt, cho ta nhìn xem có phải vẫn chặt khít hay không !"

Lão Vương ngẩng đầu, cái mông ở giữa hai chân Lý Tĩnh,nâng thân nằm sấp ở trên người cô, nâng lên kiều mông, không đợi kia chỗ cũng đủ ướŧ áŧ, hắn liền đem côn ŧᏂịŧ cực đại thật sâu cắm vào âʍ đa͙σ.

"Đi vào! Nga! Tao hóa! Của ta toàn bộ đi vào! Ahh!"

"Nha, a......"

Tiểu huyệt nhanh chóng co rút lại kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lớn, Lý Tĩnh thống khổ nhíu mày, nắm chặt quần áo trên người, khẽ nhếch cái miệng nhỏ xuất từng trận rêи ɾỉ, cô đã lâu không bị ai thao, tuổi lại nhỏ lần này đem sợ hãi lúc trước tất cả đều kéo trở về.

"Con không cần làm, a, ... Con phải về nhà, bác muốn gϊếŧ chết con, ô......"