Thịt Ăn Bát Lớn Mới Ngon

Chương 14.1: Cửu cửu ( H )

Cửa phòng trong bếp đóng chặt, mông nhỏ Dư Đóa ngồi ở trên bệ bếp lạnh lẽo, hai chân mở lớn ưỡn về phía sau, ở giữa hai chân nam nhân liếʍ láp phát ra rêи ɾỉ vong tình.

"

Ưʍ...... Cữu cữu, liếʍ nơi đó ahh......"

Lục Huy bớt thời giờ ngẩng đầu, lau dâʍ ŧᏂủy̠ trên cánh môi, cười mắng:

"Tiểu lãng hóa khát tình cũng không nhìn trường hợp, không sợ bị mợ nghe được sao?"

Dư Đóa e thẹn dẩu miệng, kẹp đầu nam nhân lơ đãng trở về mang theo tiếng nói:

"Chính là thật sự thực thoải mái sao......"

Lục Huy bất đắc dĩ sủng nịch cười, nhận mệnh đem hai chân cô gập lên, lại lần nữa phục ở phía dưới, một bên hé miệng dùng hàm răng đem nơi riêng tư một mảnh no đủ cánh hoa nhẹ nhàng cắn, một bên lại đem đầu lưỡi mềm mại duỗi ở hai mảnh khe thịt qua lại hoạt động, ngẫu nhiên đầu lưỡi của hắn quét qua âm đế mẫn cảm, thân mình Dư Đóa động tình run lên.

Thẳng đến khi nữ nhân kiều nộn rêи ɾỉ lên tiếng khóc nức nở, Lục Huy mới đột nhiên đem đầu lưỡi đâm vào, bắt chước động tác dươиɠ ѵậŧ ra vào trong cơ thể qua lại xỏ xuyên.

"A!"

Dư Đóa thẹn thùng xoắn mông nhỏ, cúi đầu nhìn cữu cữu ra sức liếʍ láp, bên tai tràn đầy thanh âm nhiệt tình da^ʍ mĩ, bỗng nhiên liền sinh ra cảm giác không an lòng, hắn đem cô biến thành cái dạng này, nhưng vẫn đi cưới nữ nhân khác.

"Cữu cữu...... Ưʍ...... Làm nhanh lên, muốn tới...... A......".

Cao trào đã đến trong một khắc Lục Huy thật mạnh đem người hút ra, miệng mang theo đầy dâʍ ɖị©ɧ đi hôn Dư Đóa, cầm tay cô vội vàng hướng dưới thân, đại qυყ đầυ phụt một chút đỉnh vào hoa huyệt ướt đẫm, Dư Đóa ngoan ngoãn cầm phẫn trương sưng to của Lục Huy, hắn đung biên độ nhỏ đỉnh lộng trên dưới.

Lục Huy khí thô phun ở trên mặt:.

"Ngoan, mau tới không kịp, hôm nay không đi vào, em kẹp chặt chút cữu cữu nhanh bắn cho em".

Vừa dứt lời bọc đỉnh huyệt khẩu chính là một trận lặc khẩn, Lục Huy ngửa đầu

"Ưʍ.. Em, cái này tiểu yêu tinh! Nghe được cữu cữu muốn bắn cho em, em liền nóng nảy có phải không?"

"Tê —— còn hút?! Không muốn sống nữa!?"

Dư Đóa cười khanh khách dựng thẳng eo nhỏ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại hướng trong nuốt một chút, nhìn biểu tình hắn ẩn nhẫn rất đắc ý, nhưng thực mau cô đã cười không nổi, Lục Huy đùa bỡn Dư Đóa chưa bao giờ phí lực khí, hắn nơi đó thô tráng như vậy, không cần toàn bộ đi vào đã có thể làm cho người ta cho sướиɠ tận trời.

Chỉ thấy hắn lắc mông ở tiểu huyệt Dư Đóa đảo quanh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, một bên thẳng lưng một bên nắm lên mắt cá chân trắng nõn gặm lộng ngón chân mượt mà.

"A...... Ha......"

Dư Đóa quả thực sắp điên rồi, dồn dập thở dốc một tiếng liền thật mạnh ngã vào mặt sau trên vách tường, che miệng xin tha nhìn Lục Huy, đùi căn đều bị kɧoáı ©ảʍ bén nhọn kia bức thẳng run run.

Lục Huy nhướng mày xem Dư Đóa.

"Còn muốn chơi không ? Hửm?"

Hạ thân tận hết sức lực toản vặn, quát ra tảng lớn thủy dịch, nhìn khóe mắt Dư Đóa phiếm hồng liều mạng lắc đầu, hắn mới đột nhiên dùng sức thẳng lưng, phá vỡ đường đi đem thứ thô tất cả đều chôn vào, Dư Đóa "Ngô ngô" kinh suyễn làm cho người ta bắn.

Âʍ đa͙σ tiểu nha đầu khá ngắn, kích cỡ hắn lại lớn hơn nhiều so với những nam nhân khác. Hơn phân nửa qυყ đầυ đã để tới rồi, qυყ đầυ như trứng gà thẳng tắp chọc trên tử ©υиɠ, nếu không phải Lục Huy dưới hạ thân lưu tình, chỉ sợ lần này sẽ đem người thai đến hôn mê icũng không chừng.

Bất quá lần này cũng đủ Dư Đóa chịu được, cô bị hắn đỉnh động lập tức không dậy nổi eo, vừa đau vừa sảng thật dài kiều mị kêu một tiếng:

"A...... Thật trướng!"

Ngạnh sinh sinh run rẩy một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. Lục Huy yêu thương hôn hôn đỉnh đầu, cười nhẹ nói:

"Bảo bối. sướиɠ sao?"

Dư Đóa kẹp kẹp tiểu huyệt, lại run run một chút, mới xấu hổ buồn bực chùy bờ vai hắn một chút, sửa sang váy áo liền muốn trốn đi, nhìn giữa hai chân Dư Đóa bạch trọc chậm rãi chảy xuôi xuống, Lục Huy đáy mắt ám trầm giọng âm nghẹn ngào nhắc nhở:

"Bảo bối, em lại quên mặc qυầи ɭóŧ"

Dư Đóa mắt trợn trắng không muốn để ý đến hắn, bị người ôm đồm lại ấn trên cửa, hôn đến hít thở không thông, bàn tay lần xuống váy dùng sức vuốt ve hai cánh mông đầy đặn, cuối cùng mềm thành một bãi nước. Dư Đóa chính là bị buộc mặc vào qυầи ɭóŧ bị ướt lộc cộc, cả người không ủy khuất.

"Cữu cữu, cửu không thương người ta"

Lục Huy cười ra tiếng, nha đầu này đúng thật là sướиɠ xong rồi liền không nhận người.

"Em mới không có lương tâm, nếu không thương em sao để dành đồ vật cho em?! Thứ này mợ em muốn tôi cũng không cho, tất cả đều vào bụng nhỏ của em, còn nói tôi không thương em?"

Dư Đóa khẽ hừ một tiếng lúc này mới vừa lòng, cho hắn một cái hôn sau đó hai người làm như không có việc gì đi ra ngoài.

Sau cơm chiều, Dư Đóa bởi vì bị Lục Huy làm nên rất muốn ngủ, chào hỏi xong liền trở về phòng, hai vợ chồng Lục Huy cũng một trước một sau vào phòng, Lục Huy ngồi ở đầu giường xem tạp chí, còn vợ là Đường Hiểu Lôi đi phòng tắm tắm rửa.

Không biết qua bao lâu, Lục Huy nhận thấy được đỉnh đầu rơi xuống một bóng ma, ngẩng đầu đó là gương cho mê người của Đường Hiểu Lôi, Lục Huy câu môi cười,nắm eo vợ ôm trong lòng ngực, nhắm hai mắt một tấc tấc hôn cổ nàng .

"Bảo bối, tắm xong rồi?"

Đường Hiểu Lôi nhẹ nhàng "ừmn" một tiếng, liền nhu thuận ngẩng đầu tùy ý hắn càng ngày càng làm càn gặm cắn,trong động tác dây áo tắm bài xích rơi xuống, như có như không lộ ra mảnh xuân sắc.