Nếu Không Có Gặp Anh

Chương 43

Lục Ngôn thâm sâu liếc nhìn cô, ánh mắt đó mang theo cảm xúc phức tạp.

Anh không nói thêm điều gì nữa, bèn xoay người đi lên lầu.

Tần Thanh Thủy đoán anh chắc lên lầu đi tắm, cô lập tức cầm chiếc chìa khóa xe anh tiện tay vứt trên bàn, vội vàng đi ra ngoài.

Cô không phát ra chút âm thanh nào, dần dần tránh thoát ánh mắt của đám người ở vườn, đi về phía gara xe.

Từ nhà xe đi ra sẽ đi qua nhà kính, Tần Thanh Thủy từ nhà xe lái xe của Lục Ngôn ra, vẫy vẫy tay với Khả Khả cùng Mai Mai ở trong nhà kính, làm động tác câm.

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn chạy đến.

Tần Thanh Thủy ôm chúng lên xe, Mai Mai chớp mắt hỏi: “Mami, chúng ta đi tìm chú Cố phải không?”

Tần Thanh Thủy mỉm cười gật đầu: “Đúng, chúng ta đi tìm chú Cố. Cho nên các con ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được lớn tiếng ồn ào, biết chưa?”

Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Thanh Thủy nhìn sang một bên của biệt thự, lập tức lên xe, đóng cửa xe lại, lái xe hướng về cửa sân.

Ánh đèn mờ ảo, từ bên ngoài nhìn vào, rất khó nhìn thấy người bên trong.

Tần Thanh Thủy lúc này cược một ván, căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.

Chiếc xe dần dần đi tới cửa sân, trong lòng những người canh cửa đó mà có chút nghi hoặc, Lục Ngôn vừa trở về sao lại ra ngoài rồi, nhưng họ cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ xem như anh có việc gấp cần đi làm.

Khi chiếc xe rẽ đi, Lục Ngôn vừa từ biệt thự bước ra, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, chạy ra nhà kính thì không nhìn thấy bóng dáng hai đứa trẻ đâu nữa, sắc mặt của anh lại càng khó coi.

Giỏi lắm Tần Thanh Thủy!

Lục Ngôn lập tức vào nhà lấy chìa khóa, nhanh chóng lái xe đuổi theo.

Tần Thanh Thủy đến cửa khi biệt thự thì lập tức xuống xe, đổi chiếc xe mà mình thuê, sau đó lái xe rời đi.

Khi cô đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe đang cấp tốc đuổi theo.

Tần Thanh Thủy đoán chắc đó là xe của Lục Ngôn, trái tim lúc đó lại đập càng nhanh.

Chính vào lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.

Tần Thanh Thủy liếc nhìn, là Lục Ngôn gọi đến!

Cô không nghe, tiếng chuông điện thoại cứ reo mãi.

Tần Thanh Thủy nghe mà phiền lòng, chiếc xe phía sau vẫn luôn theo sát, cô ấn nút nghe, tức giận nói: “Anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Dừng xe!” Lục Ngôn lạnh lùng ra lệnh.

“Không thể! Tôi sẽ không ở bên cạnh anh đâu! Tôi hôm nay nhất định phải dẫn các con rời đi.”

Lục Ngôn đột ngột tăng tốc, vượt qua xe của Tần Thanh Thủy, lái xe chặn trước đầu xe của cô.

Tần Thanh Thủy vội vàng đạp phanh, tinh thần vẫn còn bàng hoàng.

Chỉ cần muộn thêm vài giây, xe của cô sẽ đυ.ng vào xe của anh.

Lục Ngôn từ trên xe bước xuống, Tần Thanh Thủy hít một hơi thật sâu, mới dần tỉnh táo lại, trong lòng là cơn giận khó lòng phát tác: “Anh bị điên rồi sao? Lục Ngôn!”

Anh có biết như thế nguy hiểm bao nhiêu không?

Lục Ngôn đứng trước xe, lạnh lùng nhìn cô: “Xuống xe.”

“Không.” Tần Thanh Thủy vẫn quyết tuyệt như cũ: “Tôi vĩnh viễn sẽ không ở lại bên cạnh anh đâu.”

Dứt lời, Tần Thanh Thủy lần nữa khởi động xe, lái xe lùi lại.

Khi cô định vượt qua chiếc xe này từ một con đường khác, Lục Ngôn lại sải bước lớn, lần nữa đứng chắn trước đầu xe của cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, thái độ cũng quyết tuyệt như cũ: “Em muốn rời đi, vậy đạp qua xác tôi mà đi.”

Tần Thanh Thủy tức giận nhìn anh: “Tôi hỏi anh, anh có tránh ra hay không?”

Lục Ngôn một lời cũng không nói, không chút động đậy.

Tần Thanh Thủy không tin anh thật sự dám lấy mạng của mình ra đùa, nghiến răng, trực tiếp tắt điện thoại, trực tiếp lái xe về phía trước.

Chiếc xe càng lúc càng gần, khoảng cách với anh chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Lục Ngôn vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Trong lòng Tần Thanh Thủy khẽ động, ánh mắt nhìn thấy xe thật sự sắp đâm vào thì cô vội vàng đạp phanh, theo quán tính, chiếc xe hình như vẫn đâm vào một thứ gì đó.

Cơ thể Tần Thanh Thủy khẽ run lên, toàn thân cứng ngắc.

Một lúc sau, ngón tay của cô run rẩy tháo dây an toàn ra, xuống xe, chân thậm chí có chút mềm nhũn, cô vội vàng chạy đến trước đầu xe, nhìn thấy Lục Ngôn nằm trên đấy thì đồng tử co rút lại, mặt mày bàng hoàng thất sắc: “Anh không sao chứ? Lục Ngôn?”

Lục Ngôn nằm đấy không nhúc nhích, trán của anh hình như bị đập xuống đất, vết máu tươi chảy từ trên mặt của anh xuống.

Đầu óc của Tần Thanh Thủy trống rỗng, trái tim giống như bị một bàn tay bóp nghẹt, khiến cô không thở nổi.

“Xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu…” Cô lẩm bẩm, sau đó vội vàng quay người đi lấy điện thoại trong xe ra, ngón tay run run ấn gọi 120.

Sau khi tắt máy, Tần Thanh Thủy nhìn sắc mặt của Lục Ngôn càng lúc càng tái đi, nước mắt nháy mắt rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào: “Lục Ngôn, anh tỉnh lại…”

Anh vậy mà thật sự không có động đậy, ngốc nghếch đợi cô lái xe đâm vào.

Nếu như sớm biết… sớm biết như thế này, cô đã nghe lời anh, ngoan ngoãn cùng anh trở về, như thế anh sẽ không xảy ra chuyện gì…

Nếu như anh chết…

Đầu óc của Tần Thanh Thủy trống rỗng, mắt nhìn chằm chằm vào Lục Ngôn, sau đó, cô nâng tay lên, ngón tay run rẩy đưa về phía mũi của anh.

Tay của cô còn chưa đưa đến mũi của anh thì mắt của Lục Ngôn hơi nhúc nhích, hình như có cảm giác, tay của anh nâng lên, từ từ nắm chặt tay của cô.

Tần Thanh Thủy hơi sững sờ, trong mắt lộ ra sự vui mừng, cô vội vàng nhìn anh, anh đã mở mắt ra: “Lục Ngôn, anh thấy thế nào rồi?”

Lục Ngôn cảm thấy thống khổ, lông mày hơi nhíu lại, một lúc sau, khẽ mỉm cười yêu ớt với cô: “Tôi không sao. Em nếu như tàn nhẫn hơn chút nữa, tôi bây giờ chắc đi gặp Diêm Vương rồi.”