Nếu Không Có Gặp Anh

Chương 10: Tôi chính là hèn hạ như vậy

Lông mi Tần Thanh Thủy run rẩy, cuối cùng vẫn không nói gì.

Ngay cả mạng mình cô còn không quan tâm, còn quan tâm đến cơ thể mình sao?

Dù sao, cho dù có mang thai cũng sẽ bị Lục Ngôn bắt phá bỏ, không có gì khác biệt cả….

Thuốc mê đã đi vào cơ thể, phẫu thuật, chính thức bắt đầu.

Tần Thanh Thủy ngủ liền ba ngày ba đêm.

Cô mơ hồ trong một giấc mơ toàn là màu đen, giống như bị rơi xuống địa ngục, một chỗ chỉ có bóng tối và sự lạnh lẽo, không có một chút ấm áp và ánh sáng….

Lúc tỉnh lại, trong phòng bệnh cũng lạnh lẽo như vậy, không có ai ở trước giường, thậm chí trong phòng bệnh còn không có đến một ngọn đèn.

Chỉ có ánh trăng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Tần Thanh Thủy đưa tay ra chạm vào bụng mình, vết thương làm phẫu thuật vẫn còn rất đau, nhắc nhở cô, cơ thể cô đã mất một quả thận, và…sau này cô không thể mang thai được nữa.

Nhưng nó không còn quan trọng nữa.

Tần Thanh Thủy lật người, nhắm mắt lại.

Cô ở một mình trong phòng bệnh một tuần, vết thương có lẽ cũng đã lành, có thể xuống đất đi bộ được rồi.

Chỉ là cô không có bất kỳ sự phiền muộn nào để giải tỏa, hoặc không có tâm trạng ra ngoài đi dạo, mỗi ngày đều nhìn ra ngoài cửa sổ, sững sờ, phát ngốc.

Sự yên tĩnh này, cuối cùng cũng bị phá vỡ vào nửa tháng sau.

Tần Thanh Thủy được một bác sĩ gọi đến để làm kiểm tra, nhưng lúc cô đẩy cửa ra, không phải là phòng làm việc của bác sĩ mà là phòng của một người ông xa lạ, anh ta vừa nhìn thấy Tần Thanh Thủy, vội vàng kéo cô qua, ấn xuống ghế sofa.

Tần Thanh Thủy không vùng vẫy, đấu tranh, bình tĩnh hỏi: “Là ai phái anh đến? Tần Tâm Liên hay là….Lục Ngôn?”

Những ngón tay của người đàn ông chạm vào má, cổ của cô: “Đương nhiên là tổng giám đốc Lục rồi, anh ấy nói cô đang cô đơn và không chịu được nữa, rất cần một người đàn ông, xoa dịu khoảng trống trong cô!”

Tần Thanh Thủy thơ ơ nói: “Phải không?”

Cô bình tĩnh đến mức khiến cho người đàn ông kia cảm thấy rất kỳ lạ, động tác cũng dừng lại một lúc.

Tần Thanh Thủy đảo mắt, lặng lẽ nhìn anh ta: “Vậy tại sao anh không tiếp tục? Còn có, nhớ nhẹ một chút, tôi sợ đau….”

Lần nào Lục Ngôn cũng khiến cô vô cùng đau đớn, cô thật sự rất sợ.

Sợ một lần nữa nhớ lại những đêm không có chút tôn trọng nào.

“Quả nhiên cô đúng như những gì cô ta nói, vừa hèn hạ vừa phóng túng….” Người đàn ông mỉm cười, vui vẻ đi đến cởi nút áo bệnh nhân của Tần Thanh Thủy ra.

Tần Thanh Thủy quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào sàn nhà bên cạnh, khẽ cắn răng, cố gằng chịu đựng sự buồn nôn.

Bộ quần áo bệnh nhân bị cởi ra, để lộ ra làn da trắng như tuyết và đồ lót sáng màu, ánh mắt người đàn ông rất phấn khích, đang muốn cởi đồ lót của cô ra….

Nhưng lúc này cửa phòng đột nhiên lại bị đẩy ra,

“Bác sĩ Từ….” Tần Tâm Liên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, kinh ngạc che miệng hét lên.

“Sao vậy?” Giọng nói của Lục Ngôn vang lên, anh đẩy cửa ra, tất cả đều rơi vào ánh mắt.

Đôi mắt đen, đột nhiên trở nên rất đáng sợ.

Tần Thanh Thủy nhìn thấy biểu cảm dọa người của anh, còn có sự đắc ý trong ánh mắt của Tần Tâm Liên đứng bên cạnh, đột nhiên hiểu ra, hóa ra tất cả đều là kế hoạch của Tần Tâm Liên, muốn Lục Ngôn hiểu nhầm cô.

Tần Thanh Thủy nở một nụ cười.

Cô thật sự không quan tâm đền bất cứ điều gì, Lục Ngôn luôn nghĩ rằng cô rất hèn hạ và phóng túng, không có chuyện này thì cũng như thế.

“Hóa ra anh là bác sĩ Từ, nhanh rời khỏi người tôi đi, chồng của tôi đã nhìn thấy rồi.” Tần Thanh Thủy cười, lên tiếng, giọng nói rất bình tĩnh giống như đang nói về chuyện không hề liên quan đến mình.

Tần Tâm Liên và vị bác sĩ Từ kia đều bị sốc.

Hoàn toàn không nghĩ đến sự việc lại thành ra như thế này, Tần Thanh Thủy này, lẽ nào không muốn giải thích sao?

“Chị, rốt cuộc chị đang làm cái gì vậy? Trong chuyện này có phải là có hiểu nhầm gì không, chị mau giải thích đi.” Tần Tâm Liên chủ động lên tiếng, còn lo lắng nhìn Lục Ngôn, vội vàng nói: “Ngôn, anh đừng hiểu nhầm chị, chị ấy không phải là người như vậy….”

Lục Ngôn không trả lời, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Thanh Thủy, nhìn biểu cảm của cô.

Tần Thanh Thủy từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, những ngón tay thon dài của cô chầm chậm cài lại cúc áo, vẫn là bộ dạng bình tĩnh không quan tâm đến sống chết, sau khi chỉnh trang lại quần áo của mình, cô đi thẳng ra ngoài.

Cổ tay bị siết chặt, cô bị Lục Ngôn kéo lại.

“Tần Thanh Thủy, cô có ý gì? Cố ý nɠɵạı ŧìиɧ trước mặt tôi, muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, để tôi quan tâm đến cô sao?” Anh đè giọng, giận dữ lên tiếng.