Hôm nay sau khi tan học, An Hảo trực tiếp thu dọn đồ đạc, sân trường bên ngoài đang ồn ào, cổng trường bị vây quanh bởi rất nhiều người. Mạc Lê cảm thấy tò mò bèn nhón chân, rướn cổ nhìn xung quanh, kích động vỗ mạnh cánh tay An Hảo nói: “Ai ai ai, trường học chúng ta vừa có thêm một anh chàng đẹp trai đó!”
An Hảođầu cũng không ngẩng một cái, Mạc Lê càng thêm kích động nói: “Đang đi về phía chúng ta kìa, tới rồi tới rồi!!!”Mạc Lê cười với vẻ háo sắc.
“An Hảo, anh chờ em lâu lắm rồi”
” Hà Dịch Dương? Anh đến làm gì?” An Hảo nhìn Hà Dịch Dương đang tới, nói.
Vẻ mặt Mạc Lê khϊếp sợ, lôi kéo góc áo An Hảo, đè giọng thì thầm: “An Hảo, cậu biết cái người đẹp trai này à, cậu ta là ai thế?”
An Hảo nói:”Anh ấy là cái người lần trước tớ nói đã giúp tớ đó.”
Mạc Lê lập tức bùng nổ: “Ai ai ai, nhưng mà cậu chưa nói là người ta đẹp trai như vậy!”Nói xong, cô phát giác thanh âm của mình hơi lớn, liền xấu hổ cúi đầu.
Hà Dịch Dương cười cười nhìn Mạc Lê hỏi:” Mỹ nữ này là ai vậy?”
Mạc Lê ngại ngùng: “Khụ, cái kia, em là Mạc Lê, là bạn cùng bàn kiêm bạn thân của An Hảo.”
Hà Dịch Dương nhìn Mạc Lê cười nói: ” Hóa ra bên cạnh mỹ nữ cũng đều là mỹ nữ cả.” Mạc Lê nghe được, mặt đỏ lên.
Lúc này, Sở Hiên nhìn ra cổng trường, tò mò nói: “Ai, nhiều người như vậy là làm gì đây?” Lục Minh Hạo thấy thế đáp: “Đó hình như là chị An của chúng ta với bạn cùng bàn, còn đối diện là một tên con trai nào đó.” TốngTừ Nhất nhìn sang, hô hấp cứng lại, ngực như mắc nghẹn, một cảm giác khác nảy sinh trong lòng, liền nhấc chân đi tới. Sở Hiên và Lục Minh Hạo liếc nhau, vội vàng đi theo.
An Hảo: “Anh còn chưa nói anh tới đây làm gì?”
Hà Dịch Dương cười hì hì: “Anh tới là để mời hai mỹ nữ đây một bữa ăn đó.”
An Hảo vừa định trả lời thì liếc thấy bọn Tống Từ Nhất bọn họ đã đi tới. Tống Từ Nhất nhìn chằm chằm Hà Dịch Dương, Hà Dịch Dương đón nhận ánh mắt cậu, hai người đối mắt trong chốc lát, không khí như âm mấy độ, Sở Hiên nhận thức được tình huống căng thẳng, bước lên phía trước: “Anh Nhất, nào,tiến lên đi, chị An của chúng ta sẽ đi mất đó.”
An Hảo nghe được gật đầu cười một cái. Tống Từ Nhất vừa thu lại dư quang, liếcAn Hảo một cái, cô chớp mắt cảm thấy khẩn trương và bất an, đây là thế nào, cô chưa kịp phản ứng, Tống Từ Nhất đầu cũng không quay lại, bước đi. Sở Hiên và Lục Minh Hạo cười ha hả, vội vã hướng An Hảo nói câu tạm biệt, đuổi theo Tống Từ Nhất đi mất.
Hà Dịch Dương nhìn mấy bóng dáng dần biến mất, cười hỏi An Hảo:” Đó là bạn của cậu à?” An Hảo mím môi một cái, không trả lời. Hà Dịch Dương nghĩ tới mànđối mắt vừa rồi, ánh mắt tối sầm lại, suy nghĩ một chút, chậc, thật làcó chút thú vị đó.
Tống Từ Nhất cùng đám người tới quán net, chơi game.
“Anh Nhất, anh Nhất mau tới đây, giúp cứu tớ với.” Lục Minh Hạo đeo tai nghe, kích động gào lên với Tống Từ Nhất. Tống Từ Nhất giống như không nghe thấy, liên tục trúng đạn, Ầm! Pằng Pằng, các loại chém gϊếŧ, giống như là đang phát tiết cái gì. Lục Minh Hạo bị bắn thành pháo hoa, khó chịu bỏ tai nghe. Sở Hiên chú ý tới, cũng tháo tai nghe, xoay người hỏi: “Anh Nhất bị điều gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ à?”
Lục Minh Hạo gãi đầu khó chịu nói: “Ai mà biết, đáng tiếc túi trang trang bị tốt của tôi.”
Sở Hiên trượt ghế tới kế bên Tống Từ Nhất, tháo tai nghe của anh xuống, hỏi: “Anh Nhất, hôm nay làm sao thế?”
Tống Từ Nhất không nói gì. Sở Hiên nghĩ nghĩ, thử dò xét hỏi: “Không phải là vì chuyện của An Hảo lúc nãy mà ghen tị đó chứ?”
Tống Từ Nhất vừa nghe đến, lông mi nhẹ run rẩy, trong nháy mắt nhân vật trong game cũng biến thành pháo hoa, bốc lên khói xanh. Anh day day huyệt thái dương, nói rằng: “Ghen tỵ? Tôi ghen tỵ ai? Người con trai kia hả?”
Sở Hiên ngẩn người nói: “Khụ, xem ra đúng là việc này, Nhất à, cậu đối với chị An…” Tống Từ Nhất nhắm mắt, phiền não nói rằng:”Tôi không biết”. Anh quả thực không biết, lần đầu tiên có cảm giác ghen tỵ như vậy, ngực như có hòn đá đè lên, khó chịu, không nói nên lời. Anh điên rồi, vừa nghĩ đến nhan sắc của tên kia, anh lại càng thêm khó chịu. Thật chẵng lẽ chính là ghen tỵ ư?
Sở Hiên: “…”
Lục Minh Hạo: “…”
Sau đó An Hảo miễn cưỡng đi cùng Hà Dịch Dương, còn MạcLê vô tư ngồi ở trên xe của anh. Hà Dịch Dương vừa lái xe vừa cười hỏi: “Hai vị mỹ nữcó muốn ăn gì đó không?”
Mạc Lê: “Em thì cái gì cũng đều được.”
Anh đáp: “Được rồi, tôi đã tìm được nơi chúng ta nên đến rồi.”
Đến nơi, Hà Dịch Dương lịch sự mở cửa xe cho Mạc Lê và An Hảo, còn làm động tác mời: “Nào, hai vị tiểu thư xinh đẹp, mời xuống xe.” An Hảo co rút khóe miệng, ghét bỏ liếc Hà Dịch Dương, trái lại, Hà Dịch Dương cười đến xán lạn.
Hà Dịch Dương dẫn họ đến một hội quán tư nhân, vào thang máy, người phục vụ dẫn họ lên lầu, đồ trang trí ở đây đều lộ ravẻ cao cấp.
Mấy người họ đi tới gần cửa sổ, nơi này là một vị trí tốt, cảnh sắc thật tuyệt. An Hảo nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mọng cong lên. Hà Dịch Dương đều thu vào mắt, cười cười, xem ra nơi này là một lựa chọn đúng đắn.
Mạc Lê hỏi: “Ở đây chắc hẳn là đắt lắm, em đây không phải là đang được lợi lớn đây à.”
Hà Dịch Dương dịu dàng cười nói: “Không có, đây là nơi của một người bạn mà tôi biết,sẽ được giảm giá thôi, mọi người ăn gì yên tâm gọi đi nhé!”
Mấy người họ vừa ăn vừa hàn huyên rất nhiều, Hà Dịch Dương hài hước, chọc cho MạcLê cười haha, ngay cả An Hảo cũng cong cong khóe miệng, cũng coi như là một bữa ăn vui vẻ.
Ăn xong, Hà Dịch Dương trước lái xe đưa Mạc Lê về, sau đó liền đưa An Hảo về nhà, An Hảo: “Cảm ơn anh vì bữa ăn, hôm khác để em mời.”
Hà Dịch Dương vui vẻ cười nói: “Được. Em đừng có mà đổi ý đấy nhé.”
An Hảo cười: “Không đổi ý, thế nhưng em không có khả năng mời những món đắt giá thế đâu.”
“Đâu có, đâu có, chỉ cần là em mời thì gì cũng được.” Hà Dịch Dương cười hì hì nói.
Lúc chuẩn bị rời đi, Hà Dịch Dương gọi An Hảo lại, gãi đầu một cái, ngượng ngùng hỏi: “Mẹ anh hai ngày nữa là tới sinh nhật bà, thứ bảy tới em có thể giúp anh chọn một món trang sức không?”
An Hảo dứt khoát đáp: “Đương nhiên là được.”
Trong lòng Hà Dịch Dương nở hoa, ngoài mặt thì không gợn sóng: “Vậy nhé, đến lúc đó anh đến đón em, em đừng quên.”
An Hảo vẫy vẫy tay, xoay người đi.
Hà Dịch Dương nhìn theo bóng lưng dần biến mất, ngồi trên xe, miệng không tự chủ mà cong lên. Anh phát giác, sau đó tay xoa xoa căm, sờ khóe miệng, bật cười, ha, thật sự vui nha… Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tràn đầy sao đêm.
Lẩm bẩm: “Lần sau nên lấy lí do gì để hẹn đây ta…”
Sao trời lấp lánh, như phảng phất nói… Nó cũng không biết.